Ngày hôm sau, Phó Quân Tiêu tỉnh dậy rất muộn, cậu vô hồn nhìn lên trần nhà, một lúc sau mới phản ứng lại được mình đang ở đâu.
Sau cơn say, đầu như bị ai đó đập vào, mạch máu ở thái dương đập thình thịch, bên trong đau âm ỉ, mạch suy nghĩ không chuyển động được, thỉnh thoảng còn đau như bị điện giật.
Phó Quân Tiêu là lần đầu tiên say đến mức này, cậu dùng tay ôm lấy gáy, trán tì vào giường, hít vài hơi thật sâu, lúc này mới từ từ tỉnh táo lại.
Ký túc xá không có một bóng người, Hạ Nam Ngộ không biết đã đi đâu.
Phó Quân Tiêu ngáp một cái, mới giống như một con lười, động tác rất chậm chạp bò xuống khỏi giường, uống một cốc nước lạnh, ý thức lúc này mới dần trở nên tỉnh táo.
Hôm qua cậu đi tham gia tiệc liên hoan của lớp, liên tiếp trúng hai lần trò chơi mạo hiểm, đều là hát... Hình như cậu đã qua được, không bị mọi người phát hiện ra sự thật là cậu hát rất khó nghe, chỉ là, sau đó thì sao nhỉ?
Ký ức của Phó Quân Tiêu đến đây là đứt đoạn, cậu cố gắng nhớ lại, nghĩ đến cả mắt cũng híp lại, nhưng vẫn không tìm kiếm được một chút đầu mối nào trong đầu.
Cậu hoàn toàn không biết mình đã rời khỏi KTV như thế nào, lại trở về ký túc xá ra sao, trong ký ức càng không có một chút hình ảnh nào liên quan đến Hạ Nam Ngộ.
Phó Quân Tiêu đoán chắc là lớp trưởng đã đưa bọn họ về, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-buong-xuoi-show-thieu-nhi-toi-bong-noi-tieng/3483998/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.