Chương trước
Chương sau
Tập đoàn Phó thị đã sớm công bố kế hoạch thành lập thương hiệu độc lập, mặc dù không nói rõ định vị của thương hiệu, nhưng mọi người đều cảm nhận được tham vọng lớn của Phó Cảnh Phạn.

Phó Cảnh Phạn luôn thử nghiệm ở nhiều lĩnh vực khác nhau, điều lợi hại nhất là tất cả các quyết định của hắn đều không sai sót, mang tính xâm lược rất cao, mỗi khi hắn tung tin tức ra, các thương hiệu khác trong ngành đều bắt đầu run sợ, sợ bị Phó thị chiếm mất thị phần.

Nhưng thương hiệu thiết kế độc lập và lĩnh vực xa xỉ trong nước gần như là một khoảng trống, trước đây vẫn luôn bị các thương hiệu nước ngoài chiếm lĩnh, sau khi tin tức này được đưa ra, đánh giá của mọi người nhất trí một cách bất ngờ, đều rất mong chờ được nhìn thấy thương hiệu nội địa xa xỉ.

Ngành công nghiệp này vì thiếu cạnh tranh lợi ích nên đều thể hiện thái độ tích cực, thậm chí còn muốn chờ Phó Cảnh Phạn sắp xếp lại nguồn lực của ngành, để chia một miếng bánh.

Mọi nhất cử nhất động của Phó thị đều thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó vẫn không có tin tức gì, cộng thêm danh sách nhà thiết kế chính cũng chưa được công bố, mọi người bàn tán xôn xao.

Có một blogger tiết lộ rất bí ẩn, có nguồn lực hậu thuẫn hùng hậu, không dễ dàng công bố tin tức, nhưng mỗi lần anh ta công bố tin tức nội bộ đều rất gây chấn động, nhất định sẽ gây xôn xao dư luận, hơn nữa 100% chính xác.

Blogger đã im hơi lặng tiếng nửa năm, lần này công bố danh sách nhà thiết kế chính, không ngờ lại là Tô Hoài Minh và Lão phu nhân.

Gần đây Tô Hoài Minh rất ít khi công khai xuất hiện, tin tức trên mạng cũng rất ít, mọi người ngày ngày túc trực trên siêu thoại, suýt nữa thì đào hết cả tư liệu trước đây, giờ thấy tên Tô Hoài Minh, liền ùa vào bình luận dưới bài đăng này, trực tiếp đẩy độ hot lên cao, một hơi lên thẳng hot search.

【A a a a a a a cuối cùng cũng đợi được em!】

【Cục cưng, đăng thêm vài tấm ảnh đi, không nhìn thấy mặt anh, em thực sự không sống nổi, mặt tình cảm.jpg]】

【Có người trong giới showbiz không nổi, phải quay về làm nhà thiết kế rồi, đầu chó.jpg】

【!!! Tô Tô quá lợi hại rồi, khiến tôi không tiện thích anh ấy nữa.】

【Có thể ra một vlog về cuộc sống thường ngày của nhà thiết kế không, nếu không đăng bài thì Weibo sắp mọc cỏ rồi!】

Một nhà thiết kế khác cũng gây chú ý của mọi người.

Lão phu nhân chưa bao giờ cố ý che giấu thông tin của mình, nhưng làm người rất khiêm tốn, ngoài những người trong ngành, rất ít người biết rõ thân phận của bà.

Rất nhanh đã có người đến khu bình luận phổ cập kiến thức:

【!!! Đây là thần tượng của tôi, có thể nói bà là người đặt nền móng cho ngành thiết kế, từ rất sớm đã coi thiết kế là sự nghiệp và mục tiêu cả đời, không chỉ có nhiều ý tưởng sáng tạo, dẫn đầu xu hướng, mà còn luôn nâng đỡ những người mới trong ngành này, trường học của chúng tôi có một học bổng, chính do bà sáng lập, cũng nhờ Lão phu nhân mà ngành thiết kế mới mạnh mẽ phát triển, nếu không thì tiến độ vẫn còn chậm hơn 50 năm nữa, tình cảm của Lão phu nhân và chồng bà cũng rất sâu đậm, quả thực là tri kỷ, tôi bước vào ngành thiết kế, chính là vì Lão phu nhân, hy vọng có thể phát sáng và tỏa nhiệt ở đây, đóng góp một chút sức lực cho ngành này.】

Những sự tích và tác phẩm thiết kế trước đây của Lão phu nhân, cũng có người cố ý sắp xếp lại, đăng lên mạng, cư dân mạng xem xong đều tấm tắc khen ngợi, vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ Lão phu nhân, muốn được nhìn thấy những tác phẩm tuyệt vời hơn của bà.

Còn Tô Hoài Minh với tư cách là một nhà thiết kế chính khác, lại bị bàn tán xôn xao, khen chê lẫn lộn.

Dù sao thì sức nặng của Lão phu nhân quá lớn, mà Tô Hoài Minh lại ngang hàng với bà, có cư dân mạng nghi ngờ cậu có đủ tư cách không.

【Những ngôi sao bây giờ thật sự ngày càng kiêu ngạo, kiếm tiền trong showbiz còn chưa đủ, lại còn muốn bước chân vào ngành thiết kế, không có kim cương mà lại muốn nhận đồ sứ, mọi người cứ chờ xem trò hề của anh ta đi!】

【Còn không hiểu sao, đây là Phó Cảnh Phạn muốn nâng đỡ Tô Hoài Minh, nên mới nhét anh ta vào hàng ngũ nhà thiết kế chính, nếu không thì Tô Hoài Minh sao có thể ngang hàng với Lão phu nhân được.】

【Tôi vốn rất mong chờ, dù sao có Phó Cảnh Phạn và Lão phu nhân ủng hộ, triển vọng của thương hiệu độc lập này rất tốt, có thể bù đắp vào chỗ trống, thậm chí còn có thể vươn ra nước ngoài, nhưng bây giờ có Tô Hoài Minh này, tôi chỉ thấy thương hiệu độc lập này đang đùa giỡn để kiếm tiền】

【Tôi rất thích nhan sắc và tính cách của Tô Hoài Minh, nhưng nói thật, với năng lực và thiên phú của anh ấy, thì không nên làm nhà thiết kế chính.】

Nhưng cũng có người có thái độ trái ngược.

【Phó Cảnh Phạn có danh tiếng và địa vị như hiện nay, làm sao có thể là người simp lỏ như vậy, anh ta không phải là người nổi tiếng chỉ coi trọng lợi ích, lạnh lùng vô tình sao?】

【Trước đây trong chương trình tạp kỹ Tô Hoài Minh đã tùy tiện thiết kế một bộ quần áo, lúc đó có khá nhiều người khen ngợi, có thể thấy được sự thông minh và tài năng của anh ấy】

【Tô Hoài Minh có thể nằm im, tuyệt đối không nhúc nhích, đã lâu không hoạt động và xuất hiện công khai rồi, sao anh ấy có thể muốn trở thành nhà thiết kế chính chứ?!】

Hai nhóm người lập tức cãi nhau, phong cách cũng ngày càng kỳ lạ, ngay lúc này, blogger tiết lộ lại đăng một bài Weibo mới:

【Rất mong chờ tác phẩm! Dễ thương.jpg】, còn đặc biệt @ Tô Hoài Minh.

Từ bài Weibo này có thể thấy được lập trường của blogger, trước đó, anh ta vẫn luôn giữ thái độ trung lập, sau khi tiết lộ tin tức thì biến mất, mà bây giờ lại đăng lại bài Weibo này, thì có thể thấy được rất nhiều điều.

Tin tức về hai nhà thiết kế chính đã truyền khắp mạng, độ hot khá cao, nhưng bên phía chính thức lại không có chút tin tức nào, Weibo của Tô Hoài Minh càng thêm im ắng, bất kể cư dân mạng có vào khu bình luận của cậu để thể hiện sự tồn tại thế nào, Tô Hoài Minh cũng không chính thức trả lời.

Bởi vì cậu quá bận rồi.

Khi Tô Hoài Minh có nhiều cảm hứng, cậu sẽ toàn tâm toàn ý đầu tư, ngoài việc ăn uống và ngủ nghỉ đúng giờ, cậu không còn bất kỳ hoạt động nào khác, chỉ chuyên tâm thiết kế.

Vừa đúng lúc Lão phu nhân cũng gửi lời mời cho Tô Hoài Minh, Tô Hoài Minh để có thể hợp tác tốt hơn, kịp thời thảo luận và giải quyết vấn đề, nên đã đến xưởng làm việc của Lão phu nhân, chuẩn bị ở đó một thời gian, đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện rồi mới về nhà.

Những nhà thiết kế khác trong xưởng làm việc sau khi thấy tin tức trên mạng, liền im lặng nhìn cánh cửa đóng chặt kia, đều có chút bất bình.

Tuy Tô Hoài Minh không chín chắn bằng Lão phu nhân, nhưng lại là linh hồn của cả đội.

Thiết kế không phải là một công việc theo trình tự, chủ yếu dựa vào cảm hứng và sự sáng tạo, trước đây mọi người đều rơi vào tình trạng cạn kiệt cảm hứng, bầu không khí của cả xưởng làm việc như một vũng nước chết, còn Tô Hoài Minh chỉ bằng hai bản thiết kế đã phá vỡ thế bế tắc.

Lão phu nhân và cả xưởng làm việc đã nghiên cứu suốt một tháng, đồng thời lấy đó làm điểm sáng tạo, thiết kế ra một loạt quần áo.

Mà trong những ngày chung sống này, mọi người trong xưởng làm việc đều tâm phục khẩu phục Tô Hoài Minh, thậm chí còn có chút sùng bái.

Tô Hoài Minh chính là người trời sinh để làm công việc này, mặc dù mấy ngày trước vẫn không đưa ra được tác phẩm, nhưng một khi cậu đầu tư vào, thì ý tưởng lại bay bổng, không có giới hạn, một số ý tưởng mà họ cho là vô lý, không thể thực hiện được, Tô Hoài Minh cũng có thể hoàn hảo thể hiện trong tác phẩm, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Tô Hoài Minh không hề kiêu ngạo, giao tiếp rất suôn sẻ, chỉ cần giải thích đơn giản, Tô Hoài Minh có thể hiểu rõ ý tứ, sau đó đưa ra phản hồi, còn có thể đưa ra những chỉ điểm thích hợp, vì vậy các nhà thiết kế mới trong xưởng làm việc đều tranh nhau hợp tác với cậu, muốn học hỏi thêm.

Bây giờ thấy có người trên mạng nói xấu Tô Hoài Minh, thậm chí còn bịa đặt, họ đều có chút khó chịu, muốn thay Tô Hoài Minh giải thích rõ ràng.

Nhưng bản thân Tô Hoài Minh không biết chuyện, họ không tiện thay thế cậu làm những việc này, hơn nữa hiện tại đã tiến hành đến giai đoạn quan trọng, không thể công bố bản thiết kế.

Không có tác phẩm bên mình, lời giải thích mang tính ngôn ngữ sẽ trở nên quá suông, còn có thể tạo cơ hội cho người khác lợi dụng, bắt lấy điểm này liên tục bôi đen.

May mà tâm lý của Tô Hoài Minh không phải người thường có thể so sánh, khá tập trung, cho dù cậu biết những điều này, cũng sẽ không để mắt đến họ.

Lão phu nhân đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, kinh nghiệm dày dặn, biết những nhà thiết kế trẻ này đang lo lắng điều gì, chỉ mỉm cười, coi đây như mây khói thoảng qua.

Dưới sự dẫn dắt của Tô Hoài Minh và Lão phu nhân, toàn bộ xưởng làm việc hoạt động với tốc độ cao, tư duy của mọi người đều rất năng động, nảy sinh ra rất nhiều ý tưởng hay, cũng va chạm ra những tia lửa khác nhau.

Tô Hoài Minh vẫn đóng cửa trong phòng để thiết kế, mọi người không bao giờ tùy tiện làm phiền cậu, nhưng hôm nay lại có một vị khách không mời mà đến.

Các nhà thiết kế khác nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Phó Cảnh Phạn, đều ngây ngốc, nghi ngờ thị lực của mình có vấn đề.

"Xin chào, tôi muốn tìm Tô Hoài Minh." Thái độ của Phó Cảnh Phạn rất lịch sự, chỉ là khí thế quá mạnh mẽ, không giận tự uy, rất có khoảng cách.

Giọng nói của nhà thiết kế trẻ tuổi nhỏ hơn, cẩn thận chỉ vào căn phòng bên cạnh, nói: "Thầy Tô đang thiết kế bên trong, nhưng mà..."

Anh ta dừng lại, muốn nói lại thôi.

"Cái gì?" Phó Cảnh Phạn truy hỏi.

Nhà thiết kế chỉ còn cách nói tiếp: "Thầy Tô không cho người khác làm phiền anh ấy."

Phó Cảnh Phạn hiểu ý của nhà thiết kế này, nhìn sâu vào cánh cửa đóng chặt, giọng nói chuyển hướng, "Có thể giúp tôi gọi Lão phu nhân không?"

"Được" Nhà thiết kế không ngờ Phó Cảnh Phạn lại dễ nói chuyện như vậy, lập tức đi gọi Lão phu nhân.

Lão phu nhân cười đi tới, không hề có chút dáng vẻ của người lớn tuổi, cười nói chuyện phiếm với Phó Cảnh Phạn, bầu không khí rất hòa hợp.

Nhà thiết kế trẻ tuổi tâm tính không được trầm ổn, bị thu hút sự chú ý, đều buông tay công việc, lén nhìn động tĩnh bên này, muốn biết Lão phu nhân và Phó Cảnh Phạn đang nói chuyện gì.

Sắp đến lúc đưa ra bản thiết kế đầu tiên rồi, mọi người đều cho rằng Phó Cảnh Phạn là tới xem tiến độ, tiện thể xem Tô Hoài Minh.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược với những gì họ nghĩ.

Tô Hoài Minh vẫn không ra khỏi phòng, Phó Cảnh Phạn vẫn ngồi trong sảnh, xử lý email công việc, nhưng khí thế của hắn quá mạnh, vẫn là ông chủ đứng sau, các nhà thiết kế không dám thở mạnh, so với bình thường, đã thu liễm rất nhiều, còn luôn vô thức thẳng lưng.

Mà các nhà thiết kế cần môi trường tự do và thoải mái, mới có thể sáng tạo ra tác phẩm tốt hơn, Lão phu nhân không nhìn nổi nữa, khéo léo mời Phó Cảnh Phạn tạm thời rời đi.

Phó Cảnh Phạn rất biết điều, lập tức cất máy tính, cầm món tráng miệng hắn đặc biệt gọi cho xưởng làm việc, bước chân rất nhẹ đi vào phòng Tô Hoài Minh, bóng lưng mang theo chút ý tứ nóng lòng.

Lão phu nhân nhìn thấy cảnh này, không nhịn được bật cười, lại bất đắc dĩ lắc đầu, nhớ lại khoảng thời gian tình cảm tốt nhất giữa bà và chồng.

Toàn bộ tâm tư của Tô Hoài Minh đều đặt vào thiết kế, gần như bỏ qua mọi thứ khác, không nghe thấy tiếng mở cửa, càng không phát hiện ra sự tồn tại của Phó Cảnh Phạn.

Cũng không biết qua bao lâu, Tô Hoài Minh đột nhiên cảm thấy hơi khát, tầm mắt không rời khỏi bản thiết kế, chỉ vô định mò mẫm trên bàn, muốn tìm cốc nước.

Ngón tay cậu còn chưa duỗi ra, đã cảm thấy thành cốc ấm áp, giống như cốc nước tự đụng vào.

Tô Hoài Minh vẫn không ngẩng đầu, ngậm ống hút uống từng ngụm nhỏ, mãi đến khi ống hút bị cắn bẹp, mới đặt cốc sang một bên.

Cốc nước này là hai giờ trước rót, nhưng vẫn ấm áp, tâm tư Tô Hoài Minh không đặt vào đó, nên không phát hiện ra vấn đề này.

Uống xong nước, bụng cũng hơi đói, Tô Hoài Minh nhìn thấy món tráng miệng không biết từ lúc nào xuất hiện trên bàn, trực tiếp cầm lấy, từng miếng từng miếng ăn, một tay khác vẫn cầm bút, thỉnh thoảng bổ sung thêm vài nét trên bản thiết kế.

Đến lúc này, Tô Hoài Minh vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của Phó Cảnh Phạn, Phó Cảnh Phạn cũng không làm phiền cậu, mãi đến khi khuôn mặt Tô Hoài Minh dính kem, Phó Cảnh Phạn mới giơ tay lau sạch cho cậu.

Tô Hoài Minh ngây ngốc nhìn Phó Cảnh Phạn, kinh ngạc chớp chớp mắt, vẻ mặt rất mơ hồ, vẫn chưa hoàn hồn.

Phó Cảnh Phạn hiếm khi thấy phản ứng đáng yêu như vậy của Tô Hoài Minh, đầu ngón tay lướt trên làn da mịn màng, từ từ hướng lên trên, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại.

Phó Cảnh Phạn thường có những hành động thân mật nhỏ nhặt như vậy, cộng thêm so với những hành vi quá trớn của hắn, thì chỉ là chuyện nhỏ, Tô Hoài Minh ở chung với Phó Cảnh Phạn lâu rồi, giới hạn dưới không ngừng được làm mới, đã có thể tự nhiên bỏ qua những điều này.

Cậu ăn của hắn, Phó Cảnh Phạn sờ cậu, không liên quan đến nhau.

Tô Hoài Minh ăn xong, cảm giác đói bụng mới dần dần biến mất, cậu thở một hơi dài, cuộn mình trên ghế nghỉ ngơi, lúc này mới dành tâm tư nói chuyện phiếm với Phó Cảnh Phạn, "Sao lúc này anh lại đến?"

"Anh đến xem em." Phó Cảnh Phạn dừng lại, lại bổ sung, "Tiện thể xem tiến độ."

Nghe Phó Cảnh Phạn nhắc đến chuyện chính, Tô Hoài Minh lập tức thả lỏng cảnh giác, nghĩ đến cậu và Phó Cảnh Phạn cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, muốn báo cáo tiến độ công việc với Phó Cảnh Phạn.

Nhưng cậu há miệng, lại phát hiện trong đầu một mảnh trống rỗng, căn bản không biết mọi chuyện đã tiến hành đến đâu.

Những ngày này, cậu chỉ phụ trách ở trong phòng, hai tai không nghe chuyện bên ngoài,  chuyên tâm thiết kế của mình, những chuyện khác đều giao cho Lão phu nhân và xưởng làm việc xử lý, cậu có thể đảm bảo chỉ là tốc độ và chất lượng của bản thiết kế, những chuyện khác liên quan đến thương mại thì hoàn toàn không biết.

Dưới ánh mắt của Phó Cảnh Phạn, Tô Hoài Minh ngượng ngùng gãi đầu, vành tai cũng hơi nóng, không tiện nói: "Hay là anh đi hỏi Lão phu nhân, bà ấy chắc chắn biết."

Có lẽ là xa nhau quá lâu, mỗi phản ứng của Tô Hoài Minh đều khiến hắn cảm thấy đáng yêu, tay Phó Cảnh Phạn càng ngứa ngáy, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể xoa xoa ngón tay, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.

Rõ ràng là vợ chồng, hắn lại không thể làm gì, thực sự hơi ấm ức.

Phó Cảnh Phạn là người rất có tính xâm lược, thích khống chế mọi thứ, nơi này chịu thiệt, nhất định phải tìm cách lấy lại ở nơi khác, bèn nói: "Tối nay em nghỉ ở đâu?"

Tô Hoài Minh chỉ vào chiếc ghế sô pha ở góc, nói: "Đây là ghế sô pha gấp, mở ra có thể làm giường, em ngủ ở đó."

Tô Hoài Minh rất hưởng thụ cuộc sống, nhưng lại không hề kén chọn, hiện tại chuyên tâm vào thiết kế, không muốn lãng phí thời gian trên đường đi về, lựa chọn tạm thời ngủ một đêm trên ghế sô pha.

Phó Cảnh Phạn nhìn chiếc ghế sô pha hẹp, nhíu chặt mày.

Tô Hoài Minh giống như một loài cây quý mà hắn nuôi, hắn thường xuyên chăm sóc cẩn thận, giờ đây nhìn thấy Tô Hoài Minh chịu đựng sự oan ức như vậy, trong lòng không kìm được xáo trộn những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

"Không thể ngủ ở đây." Phó Cảnh Phạn nói: “Anh sẽ giúp em đặt phòng khách sạn gần đây nhất, sẽ không mất nhiều thời gian trên đường."

Nói xong, Phó Cảnh Phạn nhận ra giọng điệu của mình không được tốt lắm, hắn hạ giọng xuống một chút, sau đó nói tiếp: “Tối em nghỉ ngơi thật tốt, như vậy ban ngày mới có thể đảm bảo hiệu suất làm việc, hơn nữa chỉ mất vài phút, sẽ không ảnh hưởng nhiều."

Tô Hoài Minh lắc đầu, "Em thấy ngủ trên sofa rất ngon, vừa nằm xuống là có thể ngủ ngay, hơn nữa lúc đó em đã rất buồn ngủ, không muốn đi đi lại lại."

Phó Cảnh Phạn lập tức hiểu ý của Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh quá tập trung, đợi đến khi buồn ngủ không chịu nổi nữa, cậu liền ngã vật ra ghế sofa, chỉ vài giây là có thể ngủ ngay, cho nên cậu mới cảm thấy mất vài phút trên đường cũng thấy khó chịu.

Là ông chủ, Phó Cảnh Phạn nhìn thấy nhà thiết kế của mình làm việc chăm chỉ như vậy, đáng lẽ phải cảm thấy vui mừng, nhưng một thân phận khác của hắn và Tô Hoài Minh đối với hắn còn quan trọng hơn, Tô Hoài Minh còn chưa cảm thấy thế nào, hắn đã không chịu nổi rồi.

Nhưng hắn không thể trút những cảm xúc này lên người Tô Hoài Minh, hít một hơi thật sâu, hắn mới đè nén được sự bồn chồn trong lòng, miễn cưỡng lùi một bước, "Được rồi, tối nay anh cũng ở đây."

Tô Hoài Minh quá đỗi kinh ngạc, trực tiếp kêu lên một tiếng, nói với vẻ rất không tán thành: "Chẳng phải anh đã đặt phòng khách sạn rồi sao, sao không đi ở, hơn nữa..."

Tô Hoài Minh cẩn thận liếc nhìn Phó Cảnh Phạn, cảm thấy có chút áy náy, nhưng vẫn nói thật, "Ghế sofa nhỏ như vậy, anh chiếm mất một nửa, em thấy chật quá."

Nói xong, Tô Hoài Minh còn giải thích thêm, “Không phải em ghét bỏ anh đâu nhé."

Phó Cảnh Phạn toàn vẹn nghĩ ra một cách, "Không sao, anh sẽ đổi cho em một chiếc ghế sofa khác."

Tô Hoài Minh theo bản năng muốn phản bác, nhưng nhìn sắc mặt của Phó Cảnh Phạn, cậu lại nuốt lời.

Phó Cảnh Phạn quen kiểm soát mọi việc, giờ đã lùi một bước, hơn nữa đây cũng không liên quan đến vấn đề nguyên tắc gì, không cần phải tranh luận nữa.

Phó Cảnh Phạn quan sát sắc mặt của Tô Hoài Minh, lại nói thêm một câu: "Sẽ không làm phiền đến em."

Lần này Tô Hoài Minh không còn e ngại gì nữa, lập tức gật đầu.

Tô Hoài Minh chỉ dành ra một chút thời gian cho Phó Cảnh Phạn, sau đó lập tức lao vào thiết kế.

Phó Cảnh Phạn bận rộn ngược xuôi, không chỉ đổi ghế sofa cho Tô Hoài Minh, còn mua rất nhiều thứ mà hắn cho là cần thiết.

Trợ lý rất biết điều, đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho các nhà thiết kế khác, mọi người đều biết ơn hắn, bầu không khí làm việc và hiệu suất làm việc cũng tốt hơn.

Đêm xuống dần, Tô Hoài Minh quên mất thời gian trôi qua, nhưng đồng hồ sinh học trong cơ thể cậu phát huy tác dụng, đến giờ thường ngủ, Tô Hoài Minh buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được nữa.

Cậu lại cố thêm 15 phút, buồn ngủ đến mức lảo đảo, lúc này mới ném bút xuống, mắt lim dim, theo thói quen, lê thân thể đến trước ghế sofa.

Cậu vừa nằm xuống, liền cảm thấy một cơ thể ấm áp đè lên, cánh tay rắn chắc vòng lấy eo cậu, động tác mạnh mẽ, nhưng lực lại rất nhẹ nhàng, tràn đầy cảm giác an toàn.

Tô Hoài Minh đã sớm quen với sự tồn tại của Phó Cảnh Phạn, từ từ xoay người lại, trán áp vào vai Phó Cảnh Phạn, còn thân mật cọ cọ, ý thức dần mơ hồ, chìm vào giấc ngủ.

Phó Cảnh Phạn nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Tô Hoài Minh, chất lỏng đắng chát trong lòng hắn gần như tràn ra ngoài, hắn không làm phiền Tô Hoài Minh, chỉ kéo chăn lên cao một chút, tắt đèn cho Tô Hoài Minh.



Những ngày như thế này kéo dài trong một tuần, cuối cùng Tô Hoài Minh cũng hoàn thành xong thiết kế trong tay, những việc còn lại không liên quan đến cậu, có thể giao cho người khác xử lý.

Cuối cùng cậu cũng có thể thư giãn và ngủ một giấc thật ngon, lập tức buông tay mọi việc, đi xe đến căn phòng mà Phó Cảnh Phạn đã đặt trước.

Mặc dù là khách sạn, nhưng những thứ Tô Hoài Minh dùng đều giống hệt như ở nhà, tất cả các đồ dùng vệ sinh cá nhân mà khách sạn chuẩn bị đều được cất đi.

Lúc đầu, Tô Hoài Minh không để ý đến những điều này, cho đến khi cậu đi tắm và nhìn thấy sữa tắm, cậu bất lực cười một tiếng.

Phó Cảnh Phạn ở những nơi kỳ lạ như thế này lại đặc biệt cố chấp, hai người nhất định phải dùng cùng một loại dầu gội và sữa tắm. Trước đây Tô Hoài Minh tùy tiện lấy một chai, Phó Cảnh Phạn ngửi thấy mùi khác trên người cậu, mặc dù không biểu hiện ra mặt, nhưng tâm trạng trở nên không tốt.

Đêm hôm đó, Tô Hoài Minh bị lăn qua lộn lại một hồi, sau đó khi được bế đi tắm, Phó Cảnh Phạn đã cố tình đổi lại loại sữa tắm trước đây.

Lúc đầu, Tô Hoài Minh không nhận ra vấn đề này. Ba ngày sau, cậu lại vì cùng một lý do mà bị Phó Cảnh Phạn lăn qua lộn lại một hồi, lúc này mới phát hiện ra nguyên nhân.

Cậu không suy nghĩ nhiều nữa, sau khi tắm xong, tiện tay lấy bàn chải đánh răng đã được bóp sẵn kem đánh răng, nước ấm cũng đã được chuẩn bị sẵn cho cậu.

Thậm chí kem đánh răng cũng có hương vị giống nhau, Tô Hoài Minh càng nghĩ càng thấy buồn cười, hình ảnh của Phó Cảnh Phạn trong lòng cậu có một nét đáng yêu khác thường.

Sau khi tắm xong, Tô Hoài Minh mặc đồ ngủ đi ra, thấy Phó Cảnh Phạn đang ngồi bên giường, đang xử lý email công việc.

Phó Cảnh Phạn nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cậu.

!!!!!

Trong lòng Tô Hoài Minh như có tiếng chuông cảnh báo, bị lăn qua lộn lại quá nhiều lần, đã hình thành phản xạ có điều kiện, lập tức nhận ra trạng thái của Phó Cảnh Phạn không ổn.

Cậu cảnh giác đứng ở cửa nhà vệ sinh, không buông tay nắm cửa, cố gắng thương lượng với Phó Cảnh Phạn, "Em mệt quá rồi, muốn ngủ một giấc thật ngon."

Phó Cảnh Phạn sửng sốt mấy giây, mới nhận ra trước đây mình quá nóng nảy, để lại ấn tượng không tốt cho Tô Hoài Minh, nghiêm túc nói: "Anh sẽ không làm phiền em."

Tô Hoài Minh nhướng mày, hừ một tiếng, như thể đang nói "Ai tin anh chứ"!

Phó Cảnh Phạn: "...”

Mười phút sau, Phó Cảnh Phạn thay một bộ quần áo khác, đi ra khỏi phòng, Tô Hoài Minh khoác một chiếc áo khoác, tay kéo vali, đi theo sau hắn.

"Vừa nãy có người gọi anh về xử lý công việc, anh đừng ở đây nữa." Tô Hoài Minh nói những lời này mà không che giấu được cảm xúc nóng lòng, rồi nói tiếp: "Xe đã đợi ở dưới rồi, anh trực tiếp đến sân bay, đến nơi thì nhắn tin báo bình an cho em."

Phó Cảnh Phạn cúi đầu nhìn Tô Hoài Minh, hàng mi rậm rạp rũ xuống một bóng mờ nhạt, không có cảm xúc gì, đứng rất to ở đó, lại toát lên một chút đáng thương, giống như một chú chó lớn bị đuổi ra khỏi nhà.

Rõ ràng Tô Hoài Minh đã nhìn thấy, nhưng vì giấc ngủ của mình, cậu không hề thương xót, cũng không thỏa hiệp.

Cậu trực tiếp đưa Phó Cảnh Phạn đến cửa sảnh, sợ bị chụp ảnh, không ra khỏi khách sạn, mà trực tiếp đẩy vali đến trước mặt Phó Cảnh Phạn.

"Đi đi." Tô Hoài Minh chỉ buông hai chữ, không hề lưu luyến, quay người bỏ đi, muốn nhanh chóng ôm lấy chiếc giường mềm mại của mình.

Phó Cảnh Phạn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Hoài Minh, đuổi theo, hỏi: "Khi nào em về nhà?"

Tô Hoài Minh kỳ lạ nhìn hắn, "Không phải anh đặt vé máy bay cho em rồi sao? Chiều mai em về."

“Ở đây em không có việc gì làm, sáng mai có thể khởi hành luôn không?" Phó Cảnh Phạn hỏi.

Tô Hoài Minh cảm thấy một ngày là đủ để cậu ngủ bù, nên gật đầu, "Được."

"Sau khi ngủ dậy, nhớ nhắn tin cho anh." Phó Cảnh Phạn lại nói.

Tô Hoài Minh sửng sốt mấy giây, khó hiểu nhìn hắn, "Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?"

Phó Cảnh Phạn lắc đầu, không hề nhận ra lời nói của mình vô lý đến mức nào, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, "Không, dạo này em không để ý đến anh, anh muốn nói chuyện với em nhiều hơn."

Tô Hoài Minh: "..."

Tô Hoài Minh: "..."

Tô Hoài Minh: "..."

Cậu thực sự không biết bắt đầu từ đâu để phàn nàn về điều này, sợ Phó Cảnh Phạn lại nói ra những lời kinh hoàng, nên vội vàng gật đầu, "Được."

Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, đợi ba giây rồi thăm dò nói: "Không còn chuyện gì nữa chứ?"

Ánh mắt Phó Cảnh Phạn đặc biệt sâu thẳm, như thể muốn khắc sâu hình ảnh Tô Hoài Minh vào trong tim, "Không."

Tô Hoài Minh không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, lập tức quay người bỏ đi, nhưng khi cậu bước vào thang máy, mới phát hiện Phó Cảnh Phạn vẫn đang cầm vali đứng ở cửa sảnh, từ xa nhìn cậu.

"…" Tô Hoài Minh thở dài, đưa tay che mặt.

Cậu thực sự không hiểu, chỉ chưa đầy một ngày xa cách, Phó Cảnh Phạn có gì mà không nỡ chứ?!!!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.