Không khí yên tĩnh trong ba giây, sau đó toàn bộ khán phòng đều tràn ngập tiếng reo hò và hét chói tai.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vô cùng phấn khích khi nhìn thấy cảnh này.
【A a a a a a a a a Phó tổng đẹp trai quá!】
【Nói hay quá, đáng đời, anh có vợ rồi】
【Kswlkswl, vợ chồng đúng là ngọt ngào nhất!】
【Ba chữ này rốt cuộc có ma lực gì vậy, khóe miệng tôi sắp bay lên trời rồi orz】
【Tôi tuyên bố, hôm nay mọi người đều là fan CP chân chính của Chân Ái Phục Tô!】
【Chân Ái Phục Tô... Đây là tên CP của Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phàm sao?!】
【Có hơi xấu hổ】
【Xấu hổ đến mức nào cũng không thể xấu hổ bằng tên fandom của Tô Hoài Minh là "Khắc cốt minh tâm" được】
【Fan của Tô Hoài Minh và chính chủ đều có một tật xấu, không nên nói nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ jpg】
Người dẫn chương trình cũng bị đẹp trai, ban đầu anh ta không dám trêu chọc Phó Cảnh Phạn nữa, sợ chọc giận hắn, nhưng thấy thái độ của Phó Cảnh Phạn khi nhắc đến Tô Hoài Minh đã nới lỏng, liền thử dò hỏi: "Thầy Tô ở nhà có thường xuyên hát hò nhảy múa không?"
Phó Cảnh Phạn còn chưa kịp mở miệng, Phó Tiêu Tiêu đã vội vã vạch trần bộ mặt thật của Tô Hoài Minh, chống một khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, cánh tay như muốn vung ra ảo ảnh, mặc dù biết phần lớn mọi người đều không nghe thấy giọng nói của mình, nhưng vẫn cố gắng hét lớn: "Không có, anh ấy thích nằm nhất!"
Nhìn khẩu hình của Phó Tiêu Tiêu, những người có mặt đều bật cười thành một đoàn, người dẫn chương trình mấy lần muốn hòa hoãnkhông khí, nhưng đều cười đến mức không nói nên lời.
Phó Cảnh Phạn đứng đằng sau, vươn tay xoa rối mái tóc của Phó Tiêu Tiêu, dùng ánh mắt không lạnh không nóng cảnh cáo cậu bé.
Phó Tiêu Tiêu nhận ra mình sai rồi, lè lưỡi một cái, chống cằm lên đầu chú quản gia, khuôn mặt nhỏ giấu sau tay.
Đợi mọi người cười đủ, người dẫn chương trình mới tiếp tục nói: "Lần này hai người đến đây, thầy Tô có biết không? Thầy Tô nhìn thấy hai người nhất định sẽ rất bất ngờ!"
Nghe vậy, Phó Cảnh Phạn nhướng mày đầy ẩn ý.
Tô Hoài Minh để trốn hắn, đã chạy đến ghi hình chương trình tuyển chọn mà mình không thích, lần này nhìn thấy hắn ở đây, có lẽ sẽ rất kinh hãi.
Nhưng Tô Hoài Minh hẳn sẽ ngụy trang một chút, chỉ là rất miễn cưỡng - miễn cưỡng nở một nụ cười, chỉ nói với hắn vài câu là đã thấy phiền rồi, nhưng lại lén lút nói xấu hắn.
Tô Hoài Minh đã làm quá nhiều chuyện như vậy, trước mắt Phó Cảnh Phạn hiện lên hình ảnh đó, không nhịn được khẽ cười khẩy một tiếng, tức giận đến mức bật cười.
Phó Cảnh Phạn đã kéo khẩu trang lên rồi, mọi người không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể nhìn rõ nụ cười trong ánh mắt của hắn.
Vừa rồi còn là vẻ mặt lạnh như băng, xa cách ngàn dặm, nhưng sau khi nhắc đến Tô Hoài Minh, đường nét ngũ quan đều dịu đi, còn cười nữa.
Phó Cảnh Phạn anh ấy... Thật sự rất yêu Tô Hoài Minh!
Những khán giả có mặt đều lộ vẻ mặt "Tôi chết chìm rồi", cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không có chút hình tượng nào, điên cuồng hét chói tai.
【A a a a a a a a a anh đừng yêu quá!】
【Ối trời ơi, Phó tổng anh đã sa ngã rồi!】
【Ôi trời, đây là lần đầu tiên tôi thấy chính chủ nhét đường vào miệng tôi】
【Người dẫn chương trình, đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin anh, hãy nói nhiều hơn về Tô Hoài Minh với Phó Cảnh Phạn, tôi vẫn chưa ăn đủ!】
【Tôi tuyên bố, fan CP ăn Tết rồi!】
Người dẫn chương trình vốn muốn hòa hoãn không khí, tạo ra nhiều chủ đề hơn, nhưng lại bị cho ăn một bát cơm chó, cũng không nhịn được mà ăn, sau khi lấy lại lý trí, anh ta kéo câu chuyện trở lại chủ đề chính: "Các thí sinh đã chuẩn bị xong, sắp sửa mang đến những tiết mục biểu diễn vô cùng xuất sắc, đây là lần đầu tiên họ gặp gỡ người hâm mộ, mọi người có mong chờ không?"
Chủ đề chuyển quá cứng nhắc, người hâm mộ bên dưới không kịp phản ứng, chỉ có vài tiếng hét chói tai thưa thớt.
Không chỉ người hâm mộ phản ứng chậm, mà cả nhiếp ảnh gia cũng được ăn cơm chó, ống kính vẫn hướng vào Phó Tiêu Tiêu và Phó Cảnh Phạn, không ngừng kéo gần, cứ như muốn kéo khẩu trang của Phó Cảnh Phạn xuống vậy.
Người dẫn chương trình muốn khóc không ra nước mắt, nhắc lại một lần nữa, nhiếp ảnh gia mới nhớ đến công việc chính của mình, kéo ống kính trở lại sân khấu, giao thời gian tiếp theo cho những thí sinh ấp ủ ước mơ.
Thứ tự ra sân do bốn nhóm lựa chọn, nhóm A đi trước, nhóm D đi sau, nhóm A rất tự tin, chọn ra sân đầu tiên, muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Bài hát họ chọn rất bùng nổ, động tác vũ đạo hoang dã, hiệu ứng hình ảnh nổi bật, dù là ở hiện trường hay trên màn hình phát sóng trực tiếp đều rất bắt mắt.
Bài hát này có lợi thế tự nhiên lớn như vậy, không trách được các thí sinh đều tranh nhau chọn.
Đèn sân khấu tối dần, các thí sinh mặc trang phục biểu diễn rất ngầu, từ từ xuất hiện từ bục nâng.
Tiêu Khai Thành là khách mời hỗ trợ, cũng là giám khảo của chương trình tạp kỹ, độ nổi tiếng cao hơn các thí sinh có mặt, đương nhiên chiếm vị trí trung tâm.
Hắn ta cũng là thí sinh xuất thân từ chương trình tuyển chọn, thực lực nổi bật, cộng thêm kinh nghiệm phong phú, hắn ta hiểu rõ cách thu hút ánh nhìn của khán giả, dù là động tác vũ đạo hay quản lý vẻ mặt đều vượt trội hơn hẳn các thí sinh khác.
Tiêu Khai Thành một lòng muốn dùng thực lực để dìm Tô Hoài Minh, nhảy còn hăng hơn cả lúc mới ra mắt, không hề giống với dáng vẻ yếu ớt vì vết thương cũ tái phát mấy ngày trước, lộ ra vẻ cố sức quá mức.
Thực lực tổng thể của nhóm thí sinh này ở mức khá, nhưng vẫn có sự chênh lệch, có một thí sinh nhảy rất tốt, nhưng hơi thở không ổn định, khi hát dễ bị run, Tiêu Khai Thành hát sau cậu ta, giọng hát trong trẻo, âm sắc ổn định, trước sau tạo thành sự đối lập rõ ràng, càng làm nổi bật khả năng ca hát của hắn ta.
Hắn ta vừa hát một câu, khán giả bên dưới đã hét lên như điên, nhảy theo nhịp điệu.
Không khí hoàn toàn sôi động.
Bài hát này từ đầu đến cuối đều rất bùng nổ, không hề cho người ta thời gian nghỉ ngơi, kích thích giác quan cực độ, khi tiếng nhạc kết thúc, mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Khi Tiêu Khai Thành và các thí sinh khác ra sân, tiếng hét của khán giả bên dưới vang lên như sấm, không chỉ có người hâm mộ của các thí sinh, mà người hâm mộ của Tiêu Khai Thành cũng thi nhau hô to tên hắn ta.
Mặc dù hôm nay là sân khấu của các thí sinh, nhưng Tiêu Khai Thành là thí sinh xuất thân từ chương trình tuyển chọn kỳ trước, đồng thời còn là giám khảo của kỳ này, có chủ đề bàn luận rất lớn.
Người dẫn chương trình ưu tiên phỏng vấn Tiêu Khai Thành, bài phát biểu của Tiêu Khai Thành đã được viết trước, rất cảm động, cộng thêm mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tiêu Khai Thành và hơi thở không ổn định, mọi người đều cảm nhận được sự nỗ lực của hân ta, trong phút chốc bị đưa trở lại chương trình tuyển chọn kỳ trước.
Chương trình cũng giúp biên tập video, ôn lại khoảnh khắc xuất sắc khi Tiêu Khai Thành ra mắt.
Đây đều là do Tiêu Khai Thành lên kế hoạch, thời khắc đỉnh cao nhất của hắn ta là chương trình tuyển chọn kỳ trước, thỉnh thoảng lại phải nhắc đến, vừa khéo Tô Hoài Minh cũng là khách mời hỗ trợ, có cơ hội dìm hàng tốt như vậy, hắn ta sao có thể bỏ qua.
Tiêu Khai Thành chiếm phần lớn thời gian, sau đó người dẫn chương trình mới bắt đầu phỏng vấn các thí sinh biểu diễn.
Số lượng thí sinh biểu diễn rất đông, người dẫn chương trình chỉ có thể ưu tiên phỏng vấn một vài thí sinh có độ nổi tiếng cao, các thí sinh khác thậm chí còn không có cả cảnh quay cận mặt.
Đây chính là hiện thực, mặc dù trong lòng các thí sinh đều có sự chênh lệch, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Sân khấu hoàn toàn sôi động, không khí cũng tiêm cho khán giả một mũi thuốc kích thích, khiến họ đắm chìm trong đó rất lâu, không thể kéo tinh thần trở lại.
Trong tình huống như vậy, nhóm biểu diễn tiếp theo sẽ rất bất lợi, hơn nữa bài hát trước có lợi thế tự nhiên, phải bùng nổ hơn bài hát đó mới có thể thu hút sự chú ý của khán giả, nếu nhịp điệu chậm rãi, e rằng sẽ là một thảm họa.
Mà nhóm tiếp theo ra sân là nhóm D.
Thực ra bài hát của nhóm D là có chất lượng tốt nhất, cũng là đáng xem nhất, nhưng nhịp điệu trước đó quá du dương, khiến khán giả đã xem sân khấu bùng nổ cảm thấy nhàm chán và vô vị.
Các thành viên nhóm D hiểu rõ điều này, khi nhìn thấy chia nhóm, họ liền tối sầm cả mặt, cảm thấy sắp xong đời rồi.
Cả phòng tập chìm trong mây đen u ám, mọi người ủ rũ cụp đuôi, còn chưa biểu diễn đã thua rồi.
Nhưng khi tổng duyệt, mọi nghi ngờ đều tan biến.
Các thí sinh nhóm D đều biết thực lực tổng thể của họ yếu nhất, độ nổi tiếng kém nhất, nhưng độ khó của bài hát và độ khó của màn biểu diễn trên sân khấu lại là lớn nhất, lại phải so sánh với nhóm A, nhưng trước cục diện khó khăn như vậy, họ rất tự tin có thể giành được vị trí đầu tiên.
—— Bởi vì họ có Tô Hoài Minh.
Ánh mắt của các thí sinh đều kiên định, đứng sau sân khấu, nín thở, chờ đợi ra sân.
Ánh sáng trên sân khấu lại tối dần, khán giả bên dưới không giống như lần trước, háo hức nhìn về phía sân khấu, mà vẫn đắm chìm trong màn biểu diễn và cuộc phỏng vấn vừa rồi, thì thầm to nhỏ.
Ngay lúc này, tiếng nhạc du dương vang lên từ sân khấu, như một dòng suối trong vắt, từ từ chảy qua trái tim, gột rửa bụi trần và sự xô bồ của thế gian.
Khán giả bên dưới dần dần im lặng, không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Một luồng sáng bừng lên, từ xa kéo gần lại, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tô Hoài Minh mặc một chiếc áo màu xanh ngọc, dáng người cao thẳng, quần áo gấm vóc, dáng đi uyển chuyển, giống như một công tử từ từ trở về từ chốn xa lạ, thanh tú như cây ngọc đứng trước gió.
Lông mày như tranh vẽ, thanh tú tuấn nhã, giống như ngọc bích không nhiễm bụi trần, đáy mắt tràn ngập suối nước mùa xuân, bờ vai thẳng tắp có thể gánh vác non sông đất nước, vừa có khí khái của thiếu niên, lại không mất đi sự đĩnh đạc, giống như một cây trúc xanh, thẳng tắp hướng về trời xanh, coi trọng khí tiết nhất, không có gì có thể khiến cậu khuất phục.
Cậu từ trên không trung từ từ bay xuống, vạt áo tung bay, mái tóc dài vạch ra một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, giống như một vị thần đến từ thiên đường, lại giống như một người bước ra từ trong tranh, đẹp đến mức có thể cướp đi hơi thở của người khác.
Tô Hoài Minh hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài và rậm rạp phủ xuống một bóng râm nhàn nhạt, có một loại dịu dàng khác thường, cậu thổi sáo trúc trong tay, đắm chìm trong tiếng đàn trúc, tiếng sáo du dương và uyển chuyển.
Khán giả tại chỗ cũng bị kéo vào thế giới của cậu, như thể đang ở trong một gian nhà tranh, xung quanh bày đầy bút mực, trong sân lá trúc rậm rạp, ngăn cách sự phức tạp của thế gian, lòng tĩnh lại có thể nghe thấy tiếng mưa rơi.
Tô Hoài Minh thổi sáo, từ phía bên kia sân khấu từ từ hạ xuống, khi cậu hạ cánh, tiếng nhạc vang lên, hòa cùng tiếng sáo.
Các thí sinh xuất hiện trên sân khấu, hòa hợp hoàn hảo với tiếng sáo, ánh mắt của khán giả không tự chủ được mà tập trung vào họ.
Chương trình đã luôn nỗ lực phối hợp với Tô Hoài Minh, đây có lẽ là phần vũ đạo đẹp nhất mà họ có thể làm được.
Giống như một giọt mực rơi vào nước, dần dần nhạt đi, sau tiếng nhạc du dương, bối cảnh chuyển thành bức tranh giang sơn hùng vĩ, màn biểu diễn và động tác vũ đạo của các thí sinh hòa vào trong đó, vừa mềm mại vừa hùng vĩ, chỉ có những người có non sông và thiên hạ trong lòng mới có thể có khí chất như vậy.
Tiếng nhạc du dương không dừng lại đột ngột, nhưng trong đó lại xen lẫn tiếng trống dồn dập khiến người ta khó chịu, sự tồn tại của cả hai vô cùng đột ngột, khi bị buộc phải đan xen vào nhau, cảm xúc của khán giả bị khơi dậy, cảm nhận được sự bồn chồn và hoang mang.
Tiếng trống khi dày đặc nhất thì đột ngột dừng lại, trái tim của khán giả cũng bị treo lơ lửng trên không trung, hơi thở cũng trở nên không thông suốt.
Các thí sinh vứt bỏ chiếc áo dài bồng bềnh, động tác vũ đạo cũng trở nên mạnh mẽ và dứt khoát, so với sự điên cuồng thuần túy, thì loại nhạc này càng có thể truyền tải đến trái tim của mọi người.
Tô Hoài Minh xuất hiện trên bức tường thành đổ nát, đôi vai gầy guộc, nhưng trong cơ thể lại như cắm một thanh kiếm, dáng người thẳng tắp, không có chuyện gì có thể đè bẹp cậu.
Giọng hát hí khúc đã thổi hồn vào bài hát này, từ từ kể lại nỗi bi thương và phẫn nộ của cậu.
Công tử thế gia lấy bút mực và đàn trúc làm bạn, từ bỏ thứ mình yêu thích nhất trong cuộc đời, từ bỏ bút nghiên theo đuổi binh nghiệp, lấy thân báo quốc.
Cậu nhìn thấy cảnh dân chúng lầm than, khắp nơi đổ nát, trong lòng bi phẫn, gần như tiếng hát ai oán.
Đứng trên bức tường thành đổ nát, đằng sau là bách tính và quốc gia của cậu, cho dù thân tàn ma dại, cũng tuyệt không lùi bước!
Chỉ biết chết vì nước trên sa trường, cần gì bọc thây ngựa trở về!!
Cậu là công tử như ngọc trên đường phố, cũng là một thanh kiếm sắc bén, có thể chém đứt mọi ô uế và thống khổ trên đời, đâm vào ngực kẻ thù.
So với sự mềm mại trước đó, vũ đạo của các thí sinh trở nên mạnh mẽ và dứt khoát, ánh đèn sân khấu chuyển sang màu đỏ chói mắt, xen lẫn ánh phản chiếu kim loại của áo giáp, không chỉ tạo ra sự xung đột thị giác mạnh mẽ mà còn tạo nên một cảnh giới nào đó.
Đây là điều khó nhất.
Khi tiếng nhạc đột ngột dừng lại, các thí sinh lui khỏi sân khấu, khán giả tại chỗ và cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa hoàn hồn.
Khán giả tại chỗ vô cùng phấn khích, nhưng không thể bày tỏ ngay lập tức, nhưng cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp có kênh này, màn hình gần như bị dòng bình luận nhấn chìm.
【A a a a a tôi tuyên bố đây là sân khấu tuyệt vời nhất mà tôi từng xem!】
【Ôi trời, khi xem biểu diễn, tôi hoàn toàn không cảm thấy thời gian trôi qua, như thể toàn bộ con người tôi bị kéo vào trong đó】
【Sân khấu này có bị thu nhỏ lại không, sao lại chỉ biểu diễn có chút thời gian như vậy?】
【Tô Hoài Minh, ông xã định mệnh của em a a a a, em quá rung động rồi!】
【Tô Hoài Minh khi nào thì đi đóng phim, tạo hình cổ trang của anh ấy quá tuyệt vời, tôi hận không thể xem đi xem lại mười mấy giây ngắn ngủi đó!】
【Giọng hát hí khúc của Tô Hoài Minh đã thổi hồn vào bài hát này, ai trước đây nói anh ấy hát không hay, ra đây chịu đòn!】
【Thời gian xuất hiện của Tô Hoài Minh quá ít rồi, Tiêu Khai Thành đứng ở vị trí trung tâm trong toàn bộ quá trình, khi Tô Hoài Minh hát giọng hí khúc còn trốn ở phía sau, tôi gần như đưa đầu vào màn hình rồi, vẫn không nhìn rõ anh ấy orz】
【Tôi thấy như vậy cũng tốt, dù sao đây cũng là sân khấu của thí sinh, như Tiêu Khai Thành nổi bật như vậy, có hơi lấn át chủ nhà】
【Đúng vậy, tôi đã muốn phàn nàn về điều này từ lâu rồi, khách mời hỗ trợ đừng quá nổi bật, thí sinh nhà tôi không chỉ không được phân vào vị trí trung tâm, mà còn chẳng được mấy cảnh quay!】
Có sự đối lập với Tô Hoài Minh, mọi người mới nhận ra vấn đề, trong phần bình luận thảo luận về sứ mệnh của khách mời hỗ trợ, đã bắt đầu cãi nhau.
Khán giả tại chỗ không biết chuyện, người dẫn chương trình đã mời Tô Hoài Minh và các thí sinh đến.
Tô Hoài Minh tự giác đứng ở vị trí ngoài cùng, còn thương lượng trước với chương trình, không cần quan tâm đến cậu, dành hết thời gian phỏng vấn cho các thí sinh.
Tô Hoài Minh không có ý định nổi bật, cũng không muốn làm gì đó hát nhảy, chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh của mình, còn việc phải trả lời phỏng vấn, đó là một khoản tiền khác.
Mặc dù Tô Hoài Minh cố gắng giữ thái độ khiêm tốn, nhưng tạo hình cổ trang của cậu thực sự quá tuyệt vời, khán giả dưới sân khấu hận không thể dán chặt nhãn cầu vào cậu, Tề Tinh Châu trên sân khấu thậm chí cũng như vậy, khi đang diễn còn không nhịn được mà liếc nhìn Tô Hoài Minh vài lần, hận không thể chạy đến dán chặt vào thần tượng.
Tô Hoài Minh không biết nhảy, cũng không thiết kế động tác vũ đạo cho mình, nhưng việc treo dây khó khăn hơn tưởng tượng, rất tốn sức lực.
Lồng ngực cậu hơi phập phồng, hơi thở trở nên nặng nề, làn da trắng mịn ướt đẫm mồ hôi, trên môi cũng phủ một lớp nước, khóe mắt ửng hồng, đúng với câu người mặt hoa đào.
Dây treo vừa rồi buộc quá chặt, làm Tô Hoài Minh đau thắt lưng, trước ống kính, cậu không tiện biểu hiện ra, chỉ đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng, lực không lớn, nhưng lại đau đến tận xương tủy.
Cậu hít một hơi lạnh, không nhịn được cắn chặt môi, tưởng không ai nhìn thấy, lập tức thu tay lại, không dám chạm vào một lần nữa.
Ngay lúc này, Tô Hoài Minh cảm thấy một ánh mắt vô cùng mạnh mẽ đang đổ dồn vào mình, làn da lộ ra bên ngoài có cảm giác như bị điện giật.
Tô Hoài Minh không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt đó, kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Phó Tiêu Tiêu đáng lẽ phải ở nhà lại đang ngồi trên đầu quản gia, phấn khích vẫy tay với cậu, thấy Tô Hoài Minh nhìn sang, giống như một kẻ cuồng giao tiếp, kéo kéo người chú, người dì không quen biết bên cạnh, chỉ vào Tô Hoài Minh, rồi lại chỉ vào mình, như thể đang giới thiệu mối quan hệ giữa họ.
Tô Hoài Minh đã rất bất ngờ khi nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu, lại bắt gặp thêm một bóng người quen thuộc.
Phó Cảnh Phạn không mặc vest, mà mặc một bộ đồ đen giản dị, còn đeo khẩu trang, nhưng sự hiện diện của hắn quá mạnh mẽ, khó có thể không chú ý đến hắn.
Hai người cách nhau một đám đông mênh mông, nhưng Phó Cảnh Phạn lại chính xác bắt gặp ánh mắt của Tô Hoài Minh, đôi mắt sâu thẳm như biển đuổi theo bóng dáng cậu, Tô Hoài Minh mơ hồ có một ảo giác, cậu có thể nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đáy mắt Phó Cảnh Phạm.
Thời gian trở nên chậm lại, giọng nói của người dẫn chương trình và các thí sinh trở nên mơ hồ không rõ ràng, mọi thứ khác trên thế gian nhanh chóng rời xa, chỉ còn lại cậu và Phó Cảnh Phạn.
Giữa hai người có một sức hút đặc biệt, cậu bị buộc kéo về phía Phó Cảnh Phạn.
...
Tô Hoài Minh đột nhiên hoàn hồn, không tự nhiên chớp chớp mắt, không hiểu sao không dám nhìn thẳng vào Phó Cảnh Phạn nữa, chỉ có thể quay đầu nhìn các thí sinh và người dẫn chương trình bên cạnh.
Người quay phim giống như một fan CP cuồng nhiệt, hành động kín đáo như vậy cũng bị anh ta bắt được, ống kính hướng thẳng vào Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn, phản ứng của hai người bộc lộ rõ ràng.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp sắp phát điên lên rồi.
【 Phó tổng đúng là kẻ cuồng mê vợ】
【yoyoyoyo~~ Tô Hoài Minh ngượng ngùng rồi kìa!】
【Vợ đẹp đến tận tâm can, nếu tôi là Phó Cảnh Phạn, tối nay nhất định phải đè anh ấy ở... ho ho ho】
【Tôi cũng vậy, eo của vợ thật thon, chân thật dài, tạo hình cổ trang thật tuyệt đẹp, đâm thẳng vào sở thích của tôi】
【... Ai vừa khỏa thân chạy vậy, tôi vừa mới vào đã bị một đống quần áo làm vấp ngã!】
Sau khi phỏng vấn các thí sinh xong, mọi người cùng nhau xuống sân khấu, Tề Tinh Châu không thể kìm nén được sự bốc đồng trong lòng, tiến đến trước mặt Tô Hoài Minh, cuồng nhiệt bày tỏ sự yêu thích và ngưỡng mộ của mình, lời nói đưa Tô Hoài Minh lên tận trời.
Tô Hoài Minh thực sự không chịu nổi, biểu cảm cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng lại dung túng cho Tề Tinh Châu, để cậu ta nói hết lời.
Người quay phim không bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời này, dù hai người đã đi đến góc khuất, khán giả không nghe thấy tiếng nói của họ, vẫn chiếu hình ảnh lên màn hình lớn.
Vừa nãy còn đang xem CP "Chân Ái Phục Tô", khán giả lại chuyển sang xem CP cún sữa mặt trời và mỹ nhân lười biếng, không nhịn được mà cười như bà mẹ.
Người quay phim hoàn toàn thả trôi bản thân, thậm chí không quan tâm đến sự an toàn, lại chuyển ống kính sang Phó Cảnh Phạn, cảm xúc của Phó Cảnh Phạm trong nháy mắt bộc lộ rõ ràng.
Hắn vẫn đeo khẩu trang, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng lông mày và đôi mắt trở nên sắc bén, đáy mắt đen kịt, cuộn trào cảm xúc bị kìm nén, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như một con mãnh thú khát máu đâm vào lồng sắt, hận không thể lao tới xé nát Tô Hoài Minh.
Trong hình ảnh phát sóng trực tiếp, trên đầu Phó Cảnh Phạn lập tức xuất hiện một loạt bình luận 【Anh ấy ghen rồi anh ấy ghen rồi anh ấy ghen rồi anh ấy ghen rồi anh ấy ghen rồi】.
So với sự khoa trương của Tiêu Khai Thành, Tô Hoài Minh cố gắng giữ thái độ khiêm tốn, nhưng chủ đề không hề ít hơn Tiêu Khai Thành, còn thu hút được một nhóm người hâm mộ CP, vững vàng chiếm giữ vị trí cao trên bảng tìm kiếm, chỉ có thể nói cậu sinh ra là để thuộc về giới showbiz, thể chất này là điều mà các ngôi sao khác phải ganh tỵ.
Hai nhóm khác cũng đã biểu diễn xong, khán giả đều có thể cảm nhận được các thí sinh đã dốc hết sức, nhưng so với sân khấu và tiết mục của nhóm D, vẫn còn kém một chút.
Khán giả tại chỗ và cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều có thể bỏ phiếu. Sau khi sân khấu kết thúc, người dẫn chương trình công bố số phiếu của từng nhóm.
Ngoài Tề Tinh Châu, nhóm D toàn là những thí sinh ít tiếng tăm, phần lớn thời gian đều làm nền cho người khác, trước vòng một công diễn, mọi người đều không mấy lạc quan về nhóm D, cho rằng họ nhất định sẽ là người về chót.
Nhưng kết quả cuối cùng, nhóm D lại dẫn đầu với số phiếu cao ngất ngưởng, bất ngờ trở thành nhóm đứng đầu, những thí sinh ít tiếng tăm kia cũng tăng thứ hạng, tiến gần hơn một bước đến ước mơ của mình.
Các thí sinh nhóm D nhớ lại những ngày tháng tập luyện miệt mài, nhớ lại những khoảnh khắc lo lắng và tuyệt vọng, khi nhìn thấy số phiếu, mũi không khỏi cay cay, nước mắt trào ra.
Người dẫn chương trình cũng bị họ cảm động, giọng run run nói: "Cuộc đời như một chuyến đi ngược, khắp nơi đều là chông gai và thử thách, nhưng khi chưa đến phút cuối cùng, không được dễ dàng từ bỏ, màn trình diễn hôm nay của nhóm D xứng đáng với những nỗ lực ngày đêm của họ, xứng đáng với những giọt mồ hôi họ đã đổ, vinh quang hôm nay thuộc về họ, chúng ta hãy chúc mừng nhóm D đã lội ngược dòng, đạt được thành tựu của chính mình !!"
Khán giả bên dưới cũng bị lay động, không nhịn được mà đỏ hoe mắt.
Một nhóm người hâm mộ của các thí sinh nhóm D ôm nhau khóc nức nở, liên tục gọi tên các thí sinh.
Các thí sinh họ ủng hộ quá ít tiếng tăm, không được lên hình, gần như không có khả năng ra mắt, không ngờ chỉ bằng một sân khấu, nỗ lực của họ đã được nhiều người nhìn thấy hơn, tiến gần hơn một bước đến ước mơ của mình.
Các thí sinh cũng bị người hâm mộ cảm động, nước mắt đã cố kìm nén lại một lần nữa rơi xuống.
Tô Hoài Minh đứng sau nhóm D, rất vui cho họ, liên tục vỗ tay.
Tô Hoài Minh tưởng họ sẽ ăn mừng, không ngờ từng chàng trai to xác đều đỏ hoe mắt, quay đầu nhìn cậu.
Cậu giật mình, mở to mắt, vừa định hỏi thì thấy tất cả các thí sinh đều đi về phía cậu, nhường vị trí chính giữa, vui vẻ để cậu đứng vị trí trung tâm.
Họ hiểu rõ rằng nếu không có sự giúp đỡ và cống hiến của Tô Hoài Minh, họ không thể có được thành tích như ngày hôm nay.
Tô Hoài Minh rõ ràng là linh hồn của buổi biểu diễn này, nhưng lại nguyện đứng sau hậu trường, trao khoảnh khắc vinh quang cho họ, thậm chí còn nhường thời gian phỏng vấn cho họ.
Tô Hoài Minh thực sự là khách mời trợ diễn hát nhảy kém nhất, nhưng trái tim muốn giúp đỡ họ là chân thành nhất.
Tô Hoài Minh là quý nhân của họ, có thể gặp được Tô Hoài Minh trên sân khấu là may mắn lớn nhất của họ!
Tô Hoài Minh thấy nhóm chàng trai to xác này sắp khóc đến nơi, lúng túng không biết làm sao, muốn mở miệng an ủi nhưng thấy đông người quá, cậu không thể nào an ủi hết được, đành phải giữ nguyên khuôn mặt vô tội, đứng ở vị trí trung tâm chụp ảnh lưu niệm cùng các thí sinh.
Các thí sinh khác đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn các thành viên nhóm D, thực lực và độ nổi tiếng của họ đều cao hơn nhóm D, nhưng lại thiếu một Tô Hoài Minh.
Hai vị cố vấn còn lại không bận tâm đến việc bị soán ngôi, chân thành chúc mừng Tô Hoài Minh và các thành viên nhóm D, còn Tiêu Khai Thành thì đứng cuối đám đông, hận thù nhìn chằm chằm vào lưng Tô Hoài Minh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Hắn ta nhận thức rõ rằng sự nghiệp của mình sẽ phải đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất.
Về mâu thuẫn giữa hắn ta và Tô Hoài Minh trong chương trình tuyển chọn kỳ trước, chỉ là lời đồn đại, không ai có bằng chứng xác thực.
Nhưng Tô Hoài Minh lại dùng hành động thực tế để chứng minh cậu có đủ thực lực, không giống như trong đoạn phim phát sóng là vô dụng, hơn nữa cậu còn hòa thuận với các thí sinh, thực lòng bỏ ra, nói nhân phẩm cậu thấp kém, tung tin đồn hạ thấp người khác cũng sẽ tự sụp đổ.
Trước đây hắn ta dựa vào Tô Hoài Minh để lên chức, danh tiếng của Tô Hoài Minh đã được minh oan, chứng tỏ đoạn phim gây tranh cãi trước đó là giả, vậy thì người nói dối chỉ có thể là hắn ta.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Tiêu Khai Thành biết rõ rằng chủ đề đang lên men, đợi xuống sân khấu, hắn ta sẽ phải đối mặt với bão tố, nhưng hắn ta lại không có cách nào để đối phó.
Đều tại Tô Hoài Minh!!
Thế tiến công của hắn ta đang thuận lợi, nhưng lại bị Tô Hoài Minh phá hủy!!
Sự căm hận trong lòng Tiêu Khai Thành gần như ngưng tụ thành chất lỏng, chảy ra ngoài, chỉ hận không thể xông lên xé nát khuôn mặt đang mỉm cười của Tô Hoài Minh.
Hắn ta đang vô cùng tức giận và hoảng sợ, nghĩ đến việc mình sắp phải đối mặt với sự chỉ trích của cư dân mạng, cơ thể không khỏi run rẩy.
Nhưng hắn ta không nghĩ rằng nguyên chủ trước đây vì bị hắn ta vu khống, cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, phải chịu đựng những đau khổ này.
Kẻ làm ác, cuối cùng cũng phải gánh chịu hậu quả đáng phải chịu.
Mặc dù đã muộn đã lâu, nguyên chủ cũng không đợi được, nhưng cuối cùng công lý cũng đã giáng xuống người cậu ấy.
Những lời buộc tội cậu ấy phải gánh chịu nhất định sẽ được gột rửa.
Tô Hoài Minh có thể làm được.
*****
Sau khi vòng một công diễn kết thúc, bất kể thắng hay thua, nhóm chàng trai trẻ theo đuổi ước mơ này đều rất phấn khích, tụ tập lại với nhau ăn mừng.
Tô Hoài Minh tự thấy mình đã lớn tuổi, không thể hòa nhập vào bầu không khí này.
Hơn nữa, cậu vốn quen đi ngủ sớm dậy sớm, thắt lưng lại đau dữ dội, chỉ muốn về phòng nằm.
Cậu đã từ chối lời mời của các thí sinh nhiều lần, trong sự vây quanh của mọi người, cậu gặp khó khăn khi đi về phòng, Tề Tinh Châu và các thành viên nhóm D thậm chí còn đuổi theo đến tận cửa phòng, nhiệt tình đến mức khiến Tô Hoài Minh không chịu nổi.
Đến khi cánh cửa phòng đóng lại, Tô Hoài Minh mới thở phào nhẹ nhõm, vén vạt áo sơ mi lên, nhìn vào phần thắt lưng đau nhức.
Trước đó, cậu đeo dây bảo hiểm ở thắt lưng, để lại một vòng vết hằn đỏ, hõm thắt lưng còn có một vết bầm tím, làn da cậu trắng hơn người thường, càng làm cho những vết hằn đỏ này trở nên rõ ràng.
Tô Hoài Minh thử dùng tay chạm vào, đau đến mức hít ngược một hơi.
Cậu định bôi thuốc, nhưng người ra nhiều mồ hôi, hơi dính, định đi tắm rồi mới bôi thuốc.
Khi Tô Hoài Minh tắm, cậu không tránh khỏi việc chạm vào vết hằn đỏ và vết bầm tím trên thắt lưng, đau đến mức không nhịn được rên lên, vịn tường một lúc, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trước đó, cậu bị sốt, mặc áo sơ mi của Phó Cảnh Phạn, vẫn chưa trả lại cho hắn. Trước đó khi dọn đồ không cẩn thận bỏ vào vali, mang đến đây.
Thắt lưng Tô Hoài Minh đau dữ dội, sợ bị quần áo cọ vào, muốn chọn một chiếc áo rộng rãi, vừa vặn là dáng người của Phó Cảnh Phạm cao hơn cậu rất nhiều, cậu mặc áo sơ mi của Phó Cảnh Phạn, bên trong rộng rãi, gần như không thể chạm vào vết hằn đỏ trên thắt lưng, Tô Hoài Minh liền thay chiếc áo sơ mi này.
Mặc quần cũng sẽ thắt chặt thắt lưng, Tô Hoài Minh bất đắc dĩ, chọn một chiếc quần đùi, cố tình kéo xuống, lỏng lẻo treo trên mông, trông rất kỳ cục, may là áo sơ mi của Phó Cảnh Phạn đủ dài, vạt áo đến tận chân, có thể che được chiếc quần này.
Tô Hoài Minh tắm nước nóng, sự mệt mỏi tích tụ cả ngày ùa về, xương cốt đều nhũn ra, chỉ muốn bôi thuốc xong, đi ngủ sớm.
Nhưng khi cậu đưa tay vào ngăn kéo, cậu mới đột nhiên nhớ ra rằng đây là căn phòng do đoàn chương trình chuẩn bị, không phải căn hộ, không có ai chuẩn bị thuốc cho cậu.
!!!!!
Tô Hoài Minh lục tung căn phòng, trong hộp thuốc mà đoàn chương trình chuẩn bị hầu hết đều là thuốc cảm và thuốc chống viêm, thậm chí còn có cả thuốc cấp cứu khi đột quỵ, nhưng lại không có thuốc mỡ trị sưng tấy.
Tô Hoài Minh đứng trong phòng bất lực, cậu đã tắm xong, không muốn thay quần áo đi tìm đoàn chương trình, hơn nữa các thí sinh rất điên cuồng, một khi cậu xuất hiện, có lẽ sẽ không thể quay lại nữa.
Tô Hoài Minh đi lòng vòng hai vòng, thực sự không có cách nào, đành nghiến răng, chuẩn bị đêm nay cứ thế mà chịu đựng, ngày mai sẽ bôi thuốc.
Ngay khi cậu chuẩn bị lên giường đi ngủ, thì có tiếng gõ cửa hai lần.
Tô Hoài Minh tưởng là Tề Tinh Châu và những người khác không bỏ cuộc, lại đến mời mình, bất lực thở dài, nhẹ nhàng đi tới.
Nếu người đến thực sự là Tề Tinh Châu và những người khác, cậu sẽ giả vờ ngủ thiếp đi.
Nhưng người đứng ngoài cửa, là người mà cậu không ngờ tới.
Phó Cảnh Phạm đứng ngoài cửa dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn qua lỗ nhòm, hơi nhướng mày, ra hiệu cho Tô Hoài Minh nhanh chóng mở cửa.
Tô Hoài Minh quá đỗi kinh ngạc, trực tiếp mở cửa, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Phó Cảnh Phạn không tránh khỏi việc nhìn thấy dáng vẻ của Tô Hoài Minh, cũng chú ý tới việc cậu mặc áo sơ mi của mình.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn càng thêm sâu đậm, hắn cố gắng đè xuống, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, yết hầu chuyển động hai lần, giọng nói trầm hơn so với bình thường: "Tôi có thể vào không?"
Tô Hoài Minh từng chung chăn gối với Phó Cảnh Phạn, không hề đề phòng hắn, lập tức gật đầu, nhường đường.
Phó Cảnh Phạn sải chân dài bước vào, đứng giữa phòng, đảo mắt quan sát căn phòng của Tô Hoài Minh.
Vừa rồi Tô Hoài Minh đang tìm quần áo, thắt lưng đau dữ dội, lười dọn dẹp, tiện tay vứt quần áo sang một bên, chăn cũng lệch sang một bên, một góc chăn rủ xuống đất, ga giường nhăn nhúm, có dấu vết Tô Hoài Minh ngồi.
Tô Hoài Minh không có gì để ý, hỏi: "Anh đến đây làm gì vậy?"
Lúc này Phó Cảnh Phạn mới quay đầu nhìn Tô Hoài Minh, một bên mắt đen láy, giống như vùng đất âm u mà ánh nắng không thể chiếu rọi tới, một bên mắt trong sáng sạch sẽ, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.
Tô Hoài Minh chỉ mặc một chiếc quần đùi, chân hơi lạnh, nhưng lại không tiện chui vào chăn trước mặt Phó Cảnh Phạn, vô thức lắc lắc chân, hỏi lại: "Sao anh không nói gì vậy?"
Phó Cảnh Phạm chú ý tới động tác nhỏ của Tô Hoài Minh, khom lưng cầm lấy chăn trên giường, đưa cho Tô Hoài Minh.
Sau khi Tô Hoài Minh đắp chăn xong, Phó Cảnh Phạn mới nói: "Em đau thắt lưng à?"
Tô Hoài Minh vô thức cúi đầu nhìn thắt lưng của mình, áo sơ mi của Phó Cảnh Phạn quá rộng, căn bản không nhìn ra được vòng eo, cũng không nhìn thấy những vết hằn đỏ trên thắt lưng.
"Sao anh biết vậy?" Tô Hoài Minh tò mò hỏi.
Phó Cảnh Phạn lờ đi câu hỏi ngu ngốc này, nói: "Tôi đến bôi thuốc cho em."
"Tôi tự bôi là được." Nói xong, Tô Hoài Minh đưa tay về phía Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn do dự hai giây, mới đặt lọ dầu thuốc vào lòng bàn tay Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh cầm lấy lọ dầu thuốc, lập tức trở mặt, nói: "Cảm ơn anh đã mang thuốc đến cho tôi, không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi."
Phó Cảnh Phạn không hề nhúc nhích, hắn đứng giữa phòng, sự tồn tại của hắn trong không gian kín này vô cùng lớn, như thể hắn mới là chủ nhân ở đây.
"Em tự bôi được à?" Phó Cảnh Phạn không đợi Tô Hoài Minh từ chối, liền nói tiếp: "Dầu thuốc cần phải mát xa mới có thể thẩm thấu vào da, em tự làm, có chịu được cơn đau này không?"
Tô Hoài Minh nghe vậy, lập tức do dự.
Cậu thậm chí còn không dám chạm vào, căn bản không thể nhẫn tâm mát xa.
Mặc dù chưa thử, nhưng Tô Hoài Minh đã đoán trước được cơn đau đó, cậu né tránh hỏi: "Có thể không cần mát xa không?"
Phó Cảnh Phạm không trả lời, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tô Hoài Minh, như thể đang thầm hỏi cậu: Em thấy sao?
Hai người giằng co đủ nửa phút, Tô Hoài Minh cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng không ổn, đau một lần rồi thôi, bèn gật đầu: "Được, vậy làm phiền anh rồi."
Trọng tâm của cậu chỉ nằm ở việc mát xa có đau hay không, căn bản không quan tâm người mát xa là ai.
Tô Hoài Minh đồng ý quá nhanh, trong lòng Phó Cảnh Phạn ngược lại có chút không thoải mái, lông mày không tự chủ được mà nhíu lại, chỉ có thể hết sức kiềm chế, "Em nằm lên giường đi."
Tô Hoài Minh rất hổ báo: "Không cần, cứ ở đây là được."
Nói xong, Tô Hoài Minh hít sâu một hơi, không hề làm bộ làm tịch cũng không chào hỏi, trực tiếp vén vạt áo sơ mi lên, để lộ phần eo đầy vết hằn đỏ.
Ánh mắt Phó Cảnh Phạn không tự chủ được mà dừng lại trên mảng da trắng đó, trong căn phòng kín, một loại tình cảm không rõ tên lặng lẽ chảy trôi, không khí cũng trở nên đặc quánh.
Phó Cảnh Phạn nắm chặt lọ dầu thuốc, tiến lên một bước, đầu ngón tay không nhịn được mà co lại, như thể bị xúc cảm tinh tế đó làm bỏng.
Tô Hoài Minh hoàn toàn không để ý đến những điều này, cậu nghiến răng, giống như một hảo hán nơi rừng xanh, sắp sửa chịu cực hình của kẻ thù, biểu cảm như ăn cả ngã về không, hào khí ngút trời nói: "Làm đi, tôi chịu được!"
___
Tác giả có lời muốn nói:
Không cần thương tiếc cho đóa hoa kiều diễm này của tôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]