"Không, không, không, không, không, không, không..."
Vu Duệ Thành đã sợ đến lắp bắp rồi, Tô Hoài Minh vẫn một vẻ thản nhiên, cảm thấy đây không phải là vấn đề gì lớn. Không phải là tạm thời không làm người thôi sao. Không có gì to tát cả.
Vu Duệ Thành: "..."
Đây là một vấn đề rất lớn! Nếu đổi lại là người khác, bị nói như vậy, có lẽ đã tới đấm rồi!!
Tô Hoài Minh nói tiếp: “Anh có thể coi tôi như một bông hoa nhỏ, hoặc là cải trắng cũng được, dù sao thì tôi cũng không nói gì, cảm giác tồn tại rất thấp, sẽ không ảnh hưởng đến anh."
Vu Duệ Thành có thể cảm nhận được Tô Hoài Minh đang nghĩ cho mình, chỉ là lời nói ra có hơi đáng sợ, trong lòng anh có chút cảm động lại vô cùng phức tạp, chỉ có thể gật đầu, khó khăn nói ra hai chữ, "Cảm ơn."
Tô Hoài Minh vỗ vai anh, vừa định nói gì đó, đột nhiên nhớ ra điều gì đấy.
"Tôi quên mất, cải trắng không thể vỗ vai người khác." Tô Hoài Minh lẩm bẩm xong thì thu tay lại, tiếp tục nằm dài trên ghế dựa.
Nhìn Tô Hoài Minh cố gắng giả làm cải trắng, trong lòng Vu Duệ Thành ngũ vị tạp trần, khóe miệng giật giật hai cái, không nhịn được bật cười.
Vì để ý đến tâm trạng của Tô Hoài Minh, Vu Duệ Thành vẫn luôn cố kìm tiếng cười, cười đến bụng đau quặn, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Mặc dù Vu Duệ Thành thích ca hát, nhưng lại không phải là tính cách phù hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-buong-xuoi-show-thieu-nhi-toi-bong-noi-tieng/3449991/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.