Đêm càng về khuya, bọn trẻ đã buồn ngủ từ lâu, mọi người đều trở về phòng của mình.
Phòng khách tầng một tối om, rèm cửa kéo hờ, ánh đèn đường yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, để lại một vệt sáng trên không trung, chiếu sáng một mảng sàn nhỏ.
Mặc dù có thể nhìn thấy đồ vật, nhưng không rõ ràng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dạng.
Tô Hoài Minh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Cậu đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh, thấy Phó Tiêu Tiêu không bị đánh thức, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, quay người đi xuống cầu thang.
Cậu vừa đứng ở bậc thang cuối cùng, thì nghe thấy có người bất thình lình nói: “Cậu đến muộn quá!"
Tô Hoài Minh giật mình, cơ thể không tự chủ được mà run lên, tay vô thức nắm lấy lan can.
Tôn Tư Nguyên còn căng thẳng hơn cậu, nhanh chóng lao lên, đưa tay đỡ lấy cánh tay Tô Hoài Minh, sợ cậu ngất trên cầu thang.
Tô Hoài Minh đứng vững vàng, vỗ ngực sợ hãi, cau mày trừng mắt nhìn Tôn Tư Nguyên: "Anh đột nhiên lên tiếng, là muốn hù chết tôi sao!"
Tôn Tư Nguyên nhìn cậu kinh hãi: "Cậu không bị bệnh tim chứ?"
Tô Hoài Minh bị anh ta hỏi đến ngơ ngác: "Không có."
Tôn Tư Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hình ảnh Tô Hoài Minh trong lòng anh ta đã xa hơn một chút so với Lâm Đại Ngọc yếu đuối.
"Tôi..." Tôn Tư Nguyên vừa định nói, bụng lại kêu ầm ầm.
m thanh đặc biệt lớn, vang vọng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-buong-xuoi-show-thieu-nhi-toi-bong-noi-tieng/3447930/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.