Vân Uyên ngồi uống rượu trong rừng đào, thấy Kỷ Ninh xuất hiện trước mặt hắn, hắn chẳng có chút ngạc nhiên nào, nở một nụ cười nhạt đẹp mắt, vẫy tay với Kỷ Ninh, nói: "Tới ngồi đi."
Vẻ mặt hắn dịu dàng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chứa đầy ý cười, thế nhưng tâm trạng của Kỷ Ninh lại chẳng thể thả lỏng, cho dù cậu biết đây chỉ là một phần thần thức của Vân Uyên nhưng vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên, hoặc có thể nói là chột dạ.
Cậu không cảm nhận được tu vi hiện giờ của Vân Uyên đã đạt tới cảnh giới nào, nhưng nhất định là không thấp, trước khi cậu rời khỏi thế giới tu chân thì tu vi vốn đã không thấp, nếu là so với cậu thì Vân Uyên cao hơn không ít, thậm chí có lẽ đã đạt đến trình độ Đại Thừa Kỳ.
Tu vi đến mức này, thậm chí còn có thể suy đoán thiên cơ, thấy cả quá khứ lẫn tương lai, mặc dù đã có hệ thống che giấu đi chuyện của cậu nhưng dưới ánh nhìn chăm chú này, dường như cậu vẫn cảm thấy mình chẳng thể che giấu được gì cả, cứ như bị lộ trần hết tất cả ở trước mặt Vân Uyên.
Rốt cuộc hắn đã biết được những gì.....
Kỷ Ninh thật muốn quay đầu đi ngay, nhưng lần này cậu chủ động đến gặp thần thức của Vân Uyên là do có việc muốn nhờ, chắc chắn không thể quay về, còn phải đi đến bàn thấp ngồi đối diện Vân Uyên, để hắn chăm chú nhìn tiếp.
"Đã lâu không gặp......"
Cậu cố gắng mình biểu hiện bình tĩnh, mỉm cười chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bo-roi-muoi-vi-nam-chinh-toi-chay-tron-that-bai/921902/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.