Editor: Lithromantic
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi giày màu đen này, Kỷ Ninh lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo mà nguy hiểm xông đến, giống hệt như đang đứng cạnh vực thẳm. Cậu không tự chủ được mà co cả người lại, ôm lấy cái đuôi run rẩy.
Là Ứng Thiên Thu đến sao...
Cậu căn bản không dám ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình, nên không biết có phải người đến là Ứng Thiên Thu hay không. Bởi vì Ứng Thiên Thu hiện tại đã thay đổi quá nhiều, không còn là thiếu niên mà cậu quen thuộc nữa.
"Hử, ở đây vẫn còn có thứ sống sót?"
Đột nhiên trong hang động vang lên một giọng nữ ngọt ngào, sau đó Kỷ Ninh cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng, lông sau gáy bị người ta túm lấy xách lên, một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt cậu.
Người xách Kỷ Ninh lên là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, trên đỉnh đầu có một đôi tai thú lông xù, thân hình quyến rũ được bao trong chiếc váy lụa màu đen, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng như tuyết. Hai chân nàng để trần không hề chạm đất, cả người lơ lửng trên không trung.
Cái đuôi lông xù phía sau nàng lắc lư qua lại, có vẻ tâm trạng đang rất rốt. Nàng tò mò nhìn con thú nhỏ trên tay, chiếc chuông bạc theo động tác của nàng phát ra âm thanh lanh lảnh.
Chiếc chuông bạc và đôi tai thú kia...Chẳng lẽ nàng là Vân Đoá?
Nhìn thấy chiếc chuông bạc hơi cũ kỹ này, Kỷ Ninh vô thức mở to mắt, kêu "Ô ô", nhưng trong mắt thiếu nữ lại là hình ảnh con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bo-roi-muoi-vi-nam-chinh-toi-chay-tron-that-bai/243562/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.