Lương Duyên, chàng rể nhà em gái của cha; Hạ Nguyên Hàn, em trai ruột của mẹ nàng.
Diệp Sơ Hạ không biết nên tức hay nên cười, ít nhất còn có một người không cùng huyết thống.
Nàng cười khẽ: "Tự thú đi."
Hạ Thục Huệ sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Tự thú á," Diệp Sơ Hạ nói với giọng điệu nhẹ nhàng, "Cô à, chẳng lẽ bà muốn tôi ra tay thật à? Tôi là người tuân thủ luật pháp nộp thuế đàng hoàng đó nha, sao có thể làm chuyện phi pháp chứ?"
Nàng bật ra một tiếng cười nghe có vẻ như một thiếu nữ ngây thơ không hiểu sự đời, vui vẻ nói: "Khai bọn chúng ra có biết không? Dù sao thì việc ra đầu thú và tố giác đồng phạm có thể được giảm án, biết đâu khi con trai bà biết mình không còn chỗ hút máu nữa sẽ ngoan ngoãn làm việc cải tà quy chính thì sao!"
Diệp Sơ Hạ nhìn Hạ Thục Huệ vẫn đang sững sờ: "Thế nào? Đề nghị này có phải rất hay không? Bà có làm hay không? Nếu không làm, vậy tôi đành phải tìm người dìm con trai bà xuống biển thôi, đằng nào thì bây giờ hắn cũng đang ẩn náu ở làng chài nhỏ mà? Đúng lúc tiện tay vứt xác luôn."
Càng nói, giọng điệu của nàng càng trở nên hờ hững, hiển nhiên nàng biết chính xác con trai bà đang trốn nợ cờ bạc ở đâu, Hạ Thục Huệ run rẩy nói: "Tao biết rồi."
"Vậy tôi chờ tin vui của bà nha," Diệp Sơ Hạ đứng dậy, "Lần sau gặp ha. Mong là cô hai có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-biet-cot-truyen-toi-he-voi-nu-phu/3442743/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.