🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thành thật mà nói, phương pháp kiếm tiền nhanh mà không mệt này thực sự rất khó bỏ, khi Diệp Sơ Hạ từng không cần nhiều tiền lắm và miễn cưỡng có thể tự nuôi sống mình bằng cách làm ăn đàng hoàng, nàng thậm chí còn muốn thử lại lần nữa nhưng cuối cùng nàng đã kiềm chế lại.

Có lẽ là vì nàng không muốn làm thất vọng người giáo viên đã chăm lo rất nhiều cho mình, đồng thời nàng cũng sợ người thân dưới suối vàng phát hiện ra.

Diệp Sơ Hạ có chút hoài niệm nói: "Lúc đó em còn lừa đa cấp giúp em phát tờ rơi với giao hàng nữa."

Dịch Nam Yên: "???"

Diệp Sơ Hạ liếc nhìn Dịch Nam Yên và nói: "Mấy người đó còn dễ lừa hơn chị cơ."

Dịch Nam Yên cả giận nói: "Em nói chuyện bình thường là được rồi, mắc gì công kích cá nhân tôi vậy hả?"

Diệp Sơ Hạ: "Vậy... chị không dễ lừa hơn đám người đó một chút?"

"Diệp Sơ Hạ!──"

Dịch Nam Yên khịt mũi, phớt lờ Diệp Sơ Hạ một lúc, cô dễ lừa chỗ nào?!

Nhưng khi nhớ lại những lần bại trận dưới tay Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên cảm thấy mình thực sự không thể bác bỏ điều này, dù sao, cô không chỉ dễ lừa mà cuối cùng còn tâm đầu ý hợp với kẻ lừa đảo...

Dịch Nam Yên không muốn quá lăn tăn về vấn đề này, dù sao hiện tại cô cũng không bị tổn hại gì, cô đổi chủ đề hỏi: "Vậy sau đó mấy người đa cấp đó thế nào?"

"Một số người trong số họ nghĩ rằng việc giao đồ ăn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn đa cấp nên trở thành shipper. Một số quay lại công việc cũ. Một số thậm chí còn ngu hơn, bị em lừa đi học lại, chắc giờ sống cũng tốt lắm." Diệp Sơ Hạ nhớ lại một lúc rồi nói: "Em moi đủ tiền rồi mới báo công an. Người đứng đầu đám đa cấp đó hình như vẫn còn trong tù."

Trong lúc nhất thời Dịch Nam Yên không biết nên nói cái gì, ai đụng phải đoá hoa ăn thịt người này chắc chỉ có khổ, nhưng, "Nguy hiểm quá!" Cô cau mày nói: "Nhỡ bọn họ phát hiện ra thì sao?"

Dịch Nam Yên chưa bao giờ gặp phải đa cấp, nhưng chỉ cần xem tin tức cũng có thể biết họ là người như thế nào, nếu họ dám hạn chế quyền tự do cá nhân của người khác, chưa chắc sau khi phát hiện vấn đề thì họ có làm gì không, hoặc là từ bỏ, hoặc là đâm lao phải theo lao, trực tiếp giết người.   

Diệp Sơ Hạ nhún vai: "Nên là, bây giờ không phải em đang kiếm tiền chân chính sao?"

Mặc dù sự thật là nàng đã bị đầu sỏ đa cấp phát hiện, nàng không những không có triển vọng tốt mà còn là kẻ phản bội, khi hắn đang định trói nàng lại và nhấn chìm nàng, thì bị cấp dưới vốn đã làm phản trói tên đầu sỏ lại, còn định dìm hắn xuống hồ, điều này khiến Diệp Sơ Hạ đành phải dừng lại và gọi cảnh sát, nhưng chuyện như vậy cũng không cần nói.

Ít nhất nàng cũng nhớ gọi cảnh sát đúng không nào?

Là một thiên tài kiếm tiền tầm thường nhỏ bé, Diệp Sơ Hạ cảm thấy hiện tại mình đã đủ tuân thủ pháp luật.

Dịch Nam Yên suy nghĩ một chút, nhưng không tìm được cái gì phản bác, dù sao chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ có tranh cãi cũng vô ích, nhưng tác phong to gan lớn mật của Diệp Sơ Hạ thật sự khiến Dịch Nam Yên có chút sợ hãi, luôn khiến cô có ảo tưởng rằng dù đối phương có gặp phải cướp thì cũng có thể trấn lột ngược lại bọn họ.

"Dù sao, sau này nếu gặp phải chuyện nguy hiểm như thế thì đừng đặt bản thân vào nguy hiểm nữa, cứ để cảnh sát xử lý là được rồi." Đối với người có bộ lọc dày mười lớp dành cho Diệp Sơ Hạ như Dịch Nam Yên, loại chuyện bán hàng đa cấp này, chắc chắn không phải Diệp Sơ Hạ chủ động dấn thân vào nguy hiểm, cô càng sẵn sàng tin rằng Diệp Sơ Hạ vô tình rơi vào đó và buộc phải làm như vậy để bảo vệ bản thân.

Diệp Sơ Hạ mỉm cười gật đầu đồng ý, thực ra nếu xảy ra lần nữa, khả năng cao Diệp Sơ Hạ sẽ không làm việc này, một người không có thân nhân, không có hoài niệm về thế giới, và một người biết rằng có người đang đợi mình về nhà, những lựa chọn mà nàng đưa ra sẽ hoàn toàn khác nhau, thực ra lúc đó nàng đã gặp khá nhiều vấn đề về tâm lý, không chỉ có xu hướng tự hủy hoại bản thân mà còn có sở thích nhìn người khác đi từ vui mừng đến tuyệt vọng.

Suy nghĩ lương thiện duy nhất mà nàng còn sót lại lúc đó là việc nàng chọn ra tay với những kẻ ác thay vì người tốt.

Thấy Diệp Sơ Hạ đồng ý, Dịch Nam Yên cũng không nói nữa, thực ra cô không thích nhắc đến chuyện quá khứ, thứ nhất, trong ký ức từ nhỏ đến lớn của cô, cô luôn xuất hiện với bộ dạng khiến cô không nỡ nhìn thẳng. Thứ hai, đối với Diệp Sơ Hạ mà nói thời điểm đó không phải là khoảng thời gian tốt đẹp nên đương nhiên không nhắc đến vẫn tốt hơn.

Suy cho cùng, con người đều nên sống cho hiện tại và tương lai.

Dịch Nam Yên lái xe về nhà và bỏ lại tất cả những thứ này lại phía sau, sau một trận "vật lộn" kịch liệt với Diệp Sơ Hạ, mới ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Diệp Sơ Hạ tỉnh dậy sớm hơn, sau khi đích thân tiếp xúc với Minh Việt, áp lực ẩn giấu trong lòng Diệp Sơ Hạ đã giảm đi rất nhiều, giờ nàng càng sẵn lòng tin rằng đây chỉ là một thế giới song song, và ít nhất mọi thứ đều khác đi, cốt truyện nguyên tác sẽ không còn ảnh hưởng đến tương lai của nàng nữa.

Đối với Diệp Sơ Hạ, như vậy là đủ.

Nàng vào bếp hâm nóng sữa rồi đặt lên bàn cạnh giường ngủ, sau đó viết một tờ giấy rằng mình phải đi làm, rồi mới ra ngoài, lịch trình của họ không thống nhất nên hôn chào buổi sáng và những thứ tương tự thường không tồn tại. Dù sao thì nàng không thể đánh thức Dịch Nam Yên dậy để hôn chào buổi sáng rồi bảo em đi làm đây. Nếu nàng làm như vậy, cho dù tính tình Dịch Nam Yên có tốt đến mấy, chắc rằng cô cũng sẽ trở nên cáu kỉnh.

......

............

Cuối tuần này, Diệp Sơ Hạ đặc biệt dành thời gian đi xem phim cùng Dịch Nam Yên.

Không phải vì hôm nay là một ngày đặc biệt, chỉ là mấy ngày trước khi trò chuyện với nhau, Dịch Nam Yên nói mình rất hứng thú với bộ phim này, và sở dĩ làm như vậy là vì tâm trạng Dịch Nam Yên không tốt lắm, nhưng lần này không phải lỗi của Diệp Sơ Hạ mà là lỗi của cô bạn gái cũ của Minh Việt.

Đối phương không xuất hiện trước mặt Dịch Nam Yên nữa, nhưng lúc đó Dịch Nam Yên lạnh lùng ném tấm séc sau khi đánh cô ta, mà đến khi nhận được tin nhắn của ngân hàng, cô lại bực bội.

Đối với Dịch Nam Yên, tiêu tiền để khiến bản thân vui vẻ là điều cô luôn làm, quan niệm về tiền bạc của cô luôn khác với người thường, nhưng không biết có phải do ở cạnh Diệp Sơ Hạ lâu rồi không, cô cũng có xu hướng trở thành thần giữ của, hay nói cách khác, cô chỉ đơn giản cảm thấy rằng thay vì tiêu tiền cho người ngoài thì tốt hơn là đưa nó cho Diệp Sơ Hạ, dù sao thì mới thành lập công ty thì đâu đâu cũng cần tiền.

Mặc dù Diệp Sơ Hạ đã nhiều lần nhấn mạnh rằng công ty thực sự không thiếu tiền, nhưng điều này không ngăn cản được ham muốn chuyển tiền của Dịch Nam Yên, khiến Diệp Sơ Hạ có chút dở khóc dở cười vì lúc trước nàng còn nghĩ cách khiến cô móc tiền ra để hỗ trợ sự nghiệp của mình, nhưng hiện tại nàng luôn miệng từ chối mà đối phương lại cảm thấy nàng không có đủ tiền.

Có lẽ là do nàng trông quá nghèo chăng?

Diệp Sơ Hạ không biết Dịch Nam Yên đang nghĩ gì, mặc dù công ty chỉ mới thành lập, nhưng không phải tất cả những người nổi tiếng trên Internet đều mới gia nhập ngành, ký hợp đồng là có thể kiếm tiền, vì vậy thực tế không những không thiếu tiền, mà tiền vốn cũng đã kiếm lại được rồi, nhưng đối với Dịch Nam Yên, đây có lẽ là cách ủng hộ độc đáo của cô.

Diệp Sơ Hạ không quan tâm đến chuyện này, dù sao tiền cũng chỉ là từ tay trái chuyển sang tay phải, cô muốn cho thì cho, còn nàng cứ việc giữ tiền là được.

Nàng đi mua một hộp bỏng ngô và đồ uống rồi quay lại, bộ phim đã sắp bắt đầu, Dịch Nam Yên nhìn những cặp đôi ngồi thưa thớt ở hai bên trái phải, cảm thấy có chút mất tự nhiên: "Sao tự nhiên em lại muốn xem phim vậy?"

Hai người cũng không đặc biệt đi rạp chiếu phim xem phim, bởi vì Dịch Nam Yên không mấy hứng thú với những thứ này, Diệp Sơ Hạ càng không có hứng thú, cho nên địa điểm hẹn hò của bọn họ chưa bao giờ là nơi này.

Diệp Sơ Hạ thấp giọng cười, sợ làm phiền người khác, nhỏ giọng vào tai cô: "Không phải chị nói chị có hứng thú với bộ phim này sao?"

Dịch Nam Yên nhớ lại hình như cô đã nói lời này, nhưng là cô có hứng thú với trang phục trong phim nên định nhờ trợ lý mời nhà thiết kế trang phục trong phim thiết kế vài bộ quần áo cho mình, cô không có hứng thú với bộ phim. Tuy nhiên, cô lại rất mừng vì Diệp Sơ Hạ có thể nhớ được những điều nhỏ nhặt mà cô suýt quên mất, cô hếch cằm nói: "Em vẫn nhớ à, chị quên mất rồi."

Diệp Sơ Hạ cười khúc khích: "Từng lời chị nói em đều nhớ."

Dịch Nam Yên mất tự nhiên vặn vẹo cơ thể, cô vẫn chưa quen với những lời yêu thương thẳng thắn như vậy, làn da được màn hình chiếu sáng hiện rõ một màu hồng nhạt, nhìn thấy cô như vậy, Diệp Sơ Hạ không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã kịp kiềm chế những lời sến súa mà nàng đang định buột miệng nói ra.

Suy cho cùng, người dễ ngại không khỏi khiến người khác không kìm được mà trêu chọc một chút, cho dù thường xuyên chọc giận người ta đến mức xù lông, nhưng vẫn không thể kiềm chế được, cơ mà thỉnh thoảng kiềm chế sở thích xấu xa này cũng khá tốt.

Để giảm bớt sự gượng gạo của mình, Dịch Nam Yên đưa tay ra cầm lấy bỏng ngô, nhưng lại vô tình chạm vào tay Diệp Sơ Hạ, khiến Dịch Nam Yên run lên không kiềm chế được, như thể bất ngờ bị điện giật, Diệp Sơ Hạ sững sờ trong giây lát, chỉ là không thể nhịn được cười.

Thật là, dễ thương quá.

Nghe thấy tiếng cười, Dịch Nam Yên có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng vớt vát lại chút sĩ diện: "Đấy là tĩnh điện! Là tĩnh điện!"

Diệp Sơ Hạ nén cười: "Thì em có nói gì đâu?" Nàng cố ý ghé sát vào tai Dịch Nam Yên, lúc nói chuyện hơi thở phả vào tai cô: "Sao chị dễ xấu hổ quá vậy? Là bởi vì... chị biết có người khác ngồi phía sau à?"

Dịch Nam Yên run lên một chút, sau khi Diệp Sơ Hạ nhắc nhở, cô mới nhớ ra đây là rạp chiếu phim, bọn họ không xem trong phòng riêng, khi Diệp Sơ Hạ đến gần, có lẽ cô đã bị người ngồi ở hàng ghế sau nhìn thấy, ngay lập tức cô càng trở nên xấu hổ hơn: "Em, em ngồi ngay ngắn lại nhanh!"

Diệp Sơ Hạ cố ý giả vờ buồn bã nói: "Sao chị sợ bị người khác nhìn thấy như vậy? Chị không muốn người khác biết sự tồn tại của em đúng không?"

"Không có!" Dịch Nam Yên vội giải thích: "Chỉ là chị, chỉ là chị..."

Dịch Nam Yên muốn nói rằng chỉ là mình xấu hổ, nhưng thật khó để cô có thể thừa nhận điều này, nửa ngày cũng nói không nên lời, nhưng đó cũng là khoảng thời gian để cô hoà hoãn lại, thần kinh nhạy bén đã phát triển khiến cô theo bản năng nhìn lại.

Hay lắm, phía sau vốn không có ai cả!

Dịch Nam Yên lập tức nhận ra mình lại bị lừa, lập tức đẩy Diệp Sơ Hạ ra, tức giận giật lấy bỏng ngô trên tay nàng, nhìn chằm chằm vào màn hình và không để ý đến nàng nữa.

Diệp Sơ Hạ thở dài.

Rất đỗi dễ thương đã học khôn và không còn dễ lừa nữa.

Nàng vô tội chọc vào cánh tay Dịch Nam Yên, không chút chột dạ: "Em cũng muốn ăn."

Dịch Nam Yên phớt lờ nàng và tỏ ra tức giận, nhưng còn chưa tới một phút, hộp bỏng ngô đã được chuyển đến giữa hai chiếc ghế.

Diệp Sơ Hạ nhếch môi cười, cũng không có giơ tay ra ăn, mà là nhân lúc Dịch Nam Yên đưa tay cầm lấy bỏng ngô, nàng đột nhiên tấn công, há miệng cắn ngón tay cô, ngước mắt cười với cô: "Ngọt quá~"

Dịch Nam Yên cảm nhận được cảm giác mềm mại trong tay mình, lập tức cảm giác sợi dây căng thẳng trong đầu mình đã bị đứt, mặt đỏ bừng, có tật giật mình nhìn bốn phía, thấy không có người chú ý, cô thở phào nhẹ nhõm: "Em đừng phá nữa! Lỡ như bị người khác nhìn thấy thì sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.