Biểu cảm của Sở Phi Ly càng thêm khó tả, đôi con ngươi đen láy sáng ngời, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Phục. Thấy hành động của ông ta, anh trở tay nắm lấy tay Thẩm Tử Sơ, siết chặt không buông.
Thẩm Tử Sơ chủ động nắm lại tay anh, quay sang nhìn Thẩm Phục: “Con bảo rồi, con không về.”
“Thẩm Tử Sơ! Nếu mày không theo bố về thì mày không phải con bố nữa!”
“Thế thì không phải con bố thôi.”
Một câu nhẹ bẫng, tức thì chọc Thẩm Phục giận sôi máu.
Ông ta trừng to mắt, đột nhiên cảm thấy Thẩm Tử Sơ thật xa lạ, ngay cả khi ông ta đã nói vậy mà cậu vẫn thờ ơ.
Dường như đọc được suy nghĩ của ông ta, Thẩm Tử Sơ vô cảm nói: “Đau khổ cũng qua lâu rồi, bây giờ bố còn như thế chẳng phải đã quá muộn sao?”
Lời của cậu đâm sâu vào trái tim Thẩm Phục, đau nhói.
Ông ta mở to mắt, vài chữ đơn giản đó khiến ông ta dần dần buông tay.
“Giờ bố có làm gì cũng vô ích.” Thẩm Tử Sơ nói ra sự thật.
Thẩm Phục lại như vừa tỉnh mộng, nhìn cậu chẳng khác nào một người không quen.
“Bố, khi con lên cấp ba bố luôn chê con lãnh đạm, chê con không gần gũi bố như Thành Thành, bảo mặt con vô cảm, bảo con máu lạnh. Không phải con ghi thù, nhưng nghe mấy câu này nhiều quá, con muốn quên cũng không được.”
Thẩm Phục nghẹn họng, đây đúng là lời ông ta nói.
Trên gương mặt đó vẫn luôn không có bất kỳ cảm xúc nào, không thể nhìn ra được điều gì, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-thanh-meo-cua-nam-than/4550961/chuong-50.html