Đã sắp hết năm, Thẩm Tử Sơ có việc cần làm nên báo với Sở Phi Ly một tiếng rồi đổi thời gian trở về thân thể.
Cậu nhanh chóng quay lại thân người của mình. Thời gian để dành của cậu không nhiều lắm, chỉ có vỏn vẹn một ngày, bởi vậy Thẩm Tử Sơ sử dụng vô cùng cẩn thận, rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó giữ chân mình giữa đường giống như lần trước.
Trời càng lúc càng lạnh, cậu cũng thở ra khói rồi.
Đỗ Hàn đã trông chừng cậu mấy ngày, thiếu chút hoãn cả chuyến bay của mình. Thấy Thẩm Tử Sơ tỉnh lại, cậu ta cười cười nói: “Cậu còn ngủ nữa là tớ dẫn cậu đi viện luôn.”
Thẩm Tử Sơ nhìn cậu ta dọn dẹp va li: “Cậu có kịp chuyến bay không đấy? Sao còn chưa đi?”
“Không phải là vì chờ cậu hả? Đi đây đi đây!” Đỗ Hàn xách va li tới cửa phòng ngủ, lại lo lắng quay đầu hỏi: “Năm nay cậu không về cũng không gọi điện thoại cho bố mẹ hả?”
“… Đang định gọi.” Đây cũng là lý do mà Thẩm Tử Sơ hoán đổi lại.
Đỗ Hàn gật đầu: “Cậu không muốn về nhà ăn tết thì tớ cũng chẳng khuyên gì, dù sao cũng là chuyện riêng. Nhưng bây giờ trong phòng ký túc có mỗi mình cậu, đừng trách tớ lắm chuyện, cậu mà chuyển sang ở với Sở Phi Ly tớ cũng yên tâm hơn chút.”
Đáy mắt Thẩm Tử Sơ thoáng hiện ý cười: “Cám ơn cậu đã quan tâm.”
Đỗ Hàn hơi ngượng ngùng, sờ sờ mũi: “Hai thằng con trai lớn tướng rồi đừng có làm kiêu đấy! Tớ đi đây!”
“Ừ.”
Đỗ Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-thanh-meo-cua-nam-than/4550954/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.