Thẩm Tử Sơ rón rén đi tới nhà Trình Mục Tiêu. Cậu đứng ngoài cửa meo vài tiếng, người trong nhà lập tức mở cửa. 
Thấy con mèo ngồi đó, Trình Mục Tiêu bỗng có cảm giác mình đang mơ. 
“… Tử Sơ?” 
Sau đó con mèo kia cứ như mèo tinh, meo một tiếng đáp lại hắn. 
Trình Mục Tiêu: “…” 
Nửa đêm nửa hôm có con mèo nói chuyện với mình, truyện ma gì đây hả? Nếu không phải hắn đã biết trước đây chính là Thẩm Tử Sơ thì đúng là chẳng khác gì đang nằm mộng. 
Mèo con đi vào phòng, cả hai mặt đối mặt nhìn nhau, hoàn toàn không cách nào đối thoại được. 
Thẩm Tử Sơ chợt nảy ra một sáng kiến, giơ vuốt chọc chọc máy tính bảng dưới chân. Trình Mục Tiêu đang mải nhìn mèo lúc này mới bừng tỉnh, đưa máy tính bảng cho cậu. 
Bất kể xem bao lâu vẫn thấy thật thần kỳ. 
Chốc lát sau, điện thoại di động của hắn nhận được một tin nhắn QQ. 
[Là tớ đây, như thế này dễ nói chuyện.] 
Chỉ là lúc đánh chữ không tiện tay lắm, phải vươn duy nhất một móng vuốt ra, dùng đệm thịt gõ phím chữ mới được. 
“Đến giờ tớ mới dám chắc cậu đúng là Tử Sơ…” 
Thẩm Tử Sơ thở dài: [Tớ thế này đáng sợ lắm phải không?] 
Trình Mục Tiêu im lặng vài giây, nhả ra ba chữ: “Rất đáng yêu.” 
[Đừng có nói linh tinh, tớ là con trai.] 
Trình Mục Tiêu không thuộc hội cuồng mèo, nhưng con mèo này là Thẩm Tử Sơ, hắn nhìn góc nào cũng thấy thuận mắt: “Đưa chân cho tớ.” 
Thẩm Tử Sơ nghe lời đặt chân lên lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-thanh-meo-cua-nam-than/4550945/chuong-34.html