Khi trở về cơ thể người, Thẩm Tử Sơ đã dò hỏi bệnh viện Sở Phi Ly được đưa tới. Cậu vốn định ôm theo mèo bắt taxi đi, nhưng vừa tìm được cơ thể mèo thì đã đến lúc hoán đổi rồi.
Bước chân của Thẩm Tử Sơ thoáng do dự. Cậu liếc nhìn cơ thể chính mình, quyết tâm tới bệnh viện trước.
Không sao hết… Không sao hết… Cậu là người, người khác đi ngang qua thấy cậu bất tỉnh rất có thể sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
Thẩm Tử Sơ bật mình nhảy lên, rời khỏi nơi này.
Mặc dù là cơ sở y tế gần nhất cũng không phải khoảng cách để một con mèo con có thể đi bộ mấy giờ tới nơi. Một buổi tối đó, cậu đã đi không biết bao lâu.
Tháng mười hai rất lạnh, Thẩm Tử Sơ giật giật hai tai, một mình lẻ loi lang thang trên phố.
Mặt trời sắp ló rạng, không gian vẫn chậm chạp không chịu sáng lên.
Chẳng mấy lâu sau, bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ.
Thẩm Tử Sơ meo một tiếng, cậu không còn cách nào khác đành chạy sang một bên trú mưa.
Mưa càng lúc càng lớn, cậu lại vừa mệt vừa đói.
Nơi này hình như là khu vực trường học, buổi sáng, học sinh qua lại dần dần đông đúc. Thẩm Tử Sơ mạnh mẽ lên dây cót tinh thần, làm bộ tội nghiệp chạy lại làm nũng: “Meo~”
“Mèo con đáng yêu quá!”
“Nó cứ gọi chúng ta mãi kìa, có phải đang đói không?”
Vài cô bé học sinh ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu mèo con. Có vẻ được vuốt ve rất thoải mái, cậu lười biếng ngáp một cái, cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-thanh-meo-cua-nam-than/4550936/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.