Từ hôm đó trở đi, Trương Dương rất ít khi rình coi động thái xã giao của Phương Phàm một cách biến thái như vậy nữa.
Hắn dồn toàn bộ lực chú ý vào học tập, những bài học lúc trước chưa nắm kỹ bây giờ hắn ôn lại toàn bộ.
Chớp mắt đã đến ngày thi đại học.
Hoàn tất bài thi cuối cùng, cũng là lúc thanh xuân thuộc về bọn họ hoàn toàn kết lúc.
Thứ mất đi, chung quy vẫn chưa trở về.
Lần liên hoan cuối cùng của lớp Trương Dương không hề có cảm giác vui vẻ gì, hắn miễn cưỡng cười cười, một lần lại một lần nâng chén, hòng tưởng dựa vào rượu cồn làm tê liệt hệ thần kinh chính mình.
Như thế có lẽ sẽ không tiếp tục nhớ đến Phương Phàm, có thể quên đi đoạn ký ức xưa.
Nhưng một khắc kia nhìn thấy bộ dáng Giang Diệc cùng Tư Kinh Mặc nói cười thân mật, Trương Dương chỉ cảm thấy một trận đau đớn trong tim.
Hắn lúc ấy mới nhận ra.
Quên đi, chỉ là một loại trốn tránh.
Trương Dương cho rằng nếu hắn không nghĩ đến, không gặp nhau thì sẽ không nhớ lại.
Nhưng hiện tại xem ra, hắn sai thật rồi, sai hoàn toàn.
Quên đi chỉ là tạm thời.
Chờ đến khi hắn hoàn thành những công việc bất đắc dĩ phải làm trước mắt, còn lại chỉ là mờ mịt hư vô.
Dưới tình huống đó hắn sẽ không nhịn được mà bắt đầu nhớ đến, người đang nằm sâu trong trái tim hắn.
Người ấy đã sớm lựa chọn rời đi.
Cảm xúc vẫn luôn bị đè ép dưới đáy lòng, không được phóng thích.
Ở khoảnh khắc cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-o-toi-bi-doi-thu-mot-mat-mot-con-danh-dau/1181144/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.