Thanh xuân có rất nhiều tiếc nuối, có những tiếc nuối có thể bù đắp được, nhưng mà có những tiếc nuối đã sinh ra khoảng trống, cho dù có cố hết sức thì cũng khó mà trở về như lúc ban đầu được.
Tiếc nuối của Trương Dương, chính là như thế.
Nhưng dù nhlà thế thì chẳng ai có thể nhúng tay vào giúp đỡ được.
Tiếc nuối chỉ có thể trở thành tiếc nuối.
Nửa tháng sau, thành tích thi tốt nghiệp trung học đã có.
Tư Kinh Mặc không chỉ đứng nhất thành phố mà còn đứng nhất tỉnh.
Giang Diệc thì không lợi hại được như vậy, nhưng vẫn có thể đứng thứ hai toàn thành phố.
Sau khi Hứa Hướng Dương biết được thành tích của hai người, đặc biệt gọi điện thoại tới mắng Giang Diệc.
"Cậu nói xem cậu là người hả? Cậu là một học sinh nghệ thuật, có thể chừa đường sống cho học sinh văn hóa bọn tớ không hả?"
"Chủ nhiệm lớp của tớ giờ chẳng muốn nhìn thấy tớ nữa, tớ tới văn phòng tìm ông ấy để bàn về chuyện điền nguyện vọng, ông ấy bảo tớ về trước đi, tạm thời ông ấy không muốn nhìn thấy tớ!"
"Hai vợ chồng cậu quá đáng lắm luôn á! Tớ thật sự......"
Mặt Giang Diệc bỗng đỏ lên, nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh, cắt ngang lời Hứa Hướng Dương: "Khụ...... Giờ thì chưa phải là vợ chồng đâu."
Hứa Hướng Dương: "......" Chắc chết mất!
Bộp (Chị tìm từ thay nha chị, e thấy ko hợp mà tìm ko ra từ khác) một tiếng, Hứa Hương Dương trực tiếp cúp điện thoại.
Giang Diệc rất bất đắc dĩ, lấy vở ghi của Tư Kinh Mặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-o-toi-bi-doi-thu-mot-mat-mot-con-danh-dau/1181137/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.