Chương trước
Chương sau
Giang Diệc dường như không nghe được gì nữa cả, bây giờ trong đầu cậu không chỉ vang lên tiếng ong ong, mà còn có tiếng ồn ào không dứt bên tai.
Trái tim bắt đầu đập loạn xạ, đến mức hít thở cũng phải cẩn thận. Tất cả mọi thứ rất không chân thật, điều khiến cho Giang Diệc có ấn tượng rất sâu, chỉ có cái ôm ấm áp của Tư Kinh Mặc.
Giang Diệc sững sờ một lúc, cuối cùng mới cẩn thận duỗi tay ôm lấy Tư Kinh Mặc.
"Ôi trời ơiiiiiii?!"
"Đây là thật à?"
"Ôi đệch!"
"A a a a a a a tớ thất tình rồi!"
"Thật là quá đáng, người khác chỉ thất tình có một lần, sao tớ thất tình đến hai lần vậy nè!"
"Tớ đã cảm thấy không đúng từ lâu rồi mà......"
"Mà khoan, Alpha thật sự có thể yêu đương với Alpha hả?"
"...... Ai nói với các cậu Diệc ca là Alpha? Diệc ca là Omega hàng thật giá thật đấy!" Trương Dương đột nhiên lên tiếng, cắt ngang tiếng ồn ào bàn tán xung quanh.
Chỉ là không ngờ câu nói này của cậu ta mới là tiếng sấm giữa trời quang, trực tiếp khiến không khí của phòng KTV bị đẩy lên đỉnh điểm.
"Cái gì? Diệc ca là Omega?"
"Con mẹ nó! Sao tớ không biết nhỉ... Nếu biết sớm tớ đã theo đuổi rồi!"
"Mẹ nó! Tớ cũng thất tình rồi!"
Giờ thì hay rồi, lần này không chỉ có nữ sinh mà nam sinh trong lớp cũng bày tỏ rằng họ thất tình rồi.
Chỉ là Giang Diệc không nghe được câu nào từ đám người ầm ĩ kia, cậu dựa vào vai Tư Kinh Mặc, chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập và tiếng thở gấp gáp của Tư Kinh Mặc. Xoang mũi tràn đầy mùi thơm thanh nhã mà cậu quen thuộc, xoa dịu chút lo lắng cuối cùng nơi đáy lòng Giang Diệc.
Việc này thật sự đang xảy ra, không phải là giả.
Cho dù là Tư Kinh Mặc tỏ tình, hay là nhiệt độ ấm áp khi hai người dựa sát nhau vào giờ phút này.
Không biết qua bao lâu, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc mới tách ra.
Đây là lần đầu tiên Giang Diệc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như vậy trên mặt Tư Kinh Mặc, không che giấu chút nào, hoàn toàn bộc lộ hết ra ngoài.
Không chỉ có Giang Diệc, mà rất nhiều người xung quanh nhìn đến ngây người.
"Quả nhiên là đàn ông khi yêu đương, haizzzz." Không biết là ai thở dài.
Cả phòng lập tức cười rộ lên.
Giang Diệc cũng cười theo, đồng thời cậu không dám nhìn thẳng vào Tư Kinh Mặc.
Cuối cùng lần tụ họp này kết thúc như thế nào Giang Diệc cũng không rõ nữa, chờ đến khi cậu hoàn toàn lấy lại được tinh thần, thì cậu đã đứng trước cửa nhà mình, Tư Kinh Mặc đang đứng bên cạnh nắm tay cậu.
Đột nhiên Giang Diệc nghiêng đầu nhìn Tư Kinh Mặc, đôi mắt hơi đỏ lên, ánh mắt chậm rãi đi xuống, nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Nét mặt vui vẻ đã biến mất, giờ trên mặt Giang Diệc chỉ còn lại vẻ nghi hoặc.
"Tớ...... Tớ có thể hỏi một chuyện không?" Giọng Giang Diệc rất nhỏ còn xen lẫn sự run rẩy.
Tư Kinh Mặc lẳng lặng nhìn Giang Diệc, đôi mắt đen sáng ngời, giống như chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu được Giang Diệc.
"Tớ có thể vào trong rồi nói không?" Tư Kinh Mặc nói.
Yết hầu của Giang Diệc lăn lăn, ngơ ngác gật đầu, sau đó buông bàn tay đang nắm chặt của hai người, mở cửa.
Sau khi Giang Diệc mở cửa, Tư Kinh Mặc bước vào nhà rất tự nhiên, thậm chí chủ động lấy đôi dép hắn đã mang trước đó ra thay vào.
Giang Diệc cứ đứng ngơ ngác ở của nhìn Tư Kinh Mặc.
Một lúc sau, Tư Kinh Mặc đứng thẳng người lên quay đầu lại, trong mắt xen lẫn sự dò hỏi: "Không vào à?"
Lúc này Giang Diệc mới hoàn hồn, hô hấp bỗng dưng nhanh hơn, trái tim lại tiếp tục đập loạn xạ, cả người trên dưới dường như có dòng điện chạy qua, khiến cho sâu bên trong linh hồn cũng run rẩy theo.
Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, Giang Diệc mới mấp máy môi, thay giày thật là nhanh, đi vào phòng bếp giống như chạy trốn.
"Cậu uống cái gì?"
Ánh mắt Tư Kinh Mặc lóe lên ý cười: "Cậu uống cái gì thì tớ sẽ uống cái đó."
Giang Diệc cầm một lon Cocacola, dán lên mặt của mình, hít sâu thêm lần nữa.
Mở nắp lon nước ra, Giang Diệc chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tư Kinh Mặc, hình như cảm thầy khoảng cách hơi xa, nên cậu nhích sang bên cạnh một chút.
Đầu gối của hai người chạm nhau, truyền đến nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Giang Diệc ngửa đầu uống một ngụm Coca nhỏ, mới ra vẻ lơ đãng đặt lon Coca lên trên bàn trà.
Tư Kinh Mặc hơi nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua tay Giang Diệc, lại nhìn thoáng qua thêm lần nữa rồi mới nhìn lon nước trên bàn trà.
Hơi nhếch khóe môi lên, Tư Kinh Mặc thu hết tâm tư nhỏ này của Giang Diệc vào mắt.
Vành tai Giang Diệc đỏ bừng lên, cậu không có ý che giấu mà nhìn thẳng vào người bên cạnh.
"Cậu muốn nghe những gì?" Tư Kinh Mặc hơi nghiêng người về phía trước, cầm lấy lon Coca trên bàn trà, nhấp một hớp Coca lạnh buốt ngay chỗ Giang Diệc đã từng uống.
Hơi thở của Giang Diệc trở nên gấp gáp, đỏ mặt nhìn sang chỗ khác.
Đệch!
Chắc chắn là Tư Kinh Mặc cố ý!
"Cậu muốn nói từ chỗ nào thì tớ sẽ nghe từ chỗ đó." Giang Diệc cắn cắn môi dưới, ra vẻ dữ dằn mà trừng Tư Kinh Mặc. "Tốt nhất là cậu nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng!"
Tư Kinh Mặc nhướng mày rồi nhẹ nhàng đặt lon Coca xuống. Hắn giống như một người đã hoàn thành được tâm nguyện nhiều năm của mình, trong giây phút tâm nguyện thành sự thật, cả người và linh hồn đều khá vui vẻ.
Suy nghĩ một lát, Tư Kinh Mặc mới nói: "Tớ thích cậu lâu lắm rồi, chỉ là trước đó không dám theo đuổi mà thôi."
Giang Diệc lập tức hiểu được nguyên nhân, trong lòng bỗng nhiên thấy chua xót: "Bởi vì tớ là Alpha?"
Tư Kinh Mặc gật gật đầu.
Giang Diệc nhăn mày: "Vậy bây giờ cậu......"
Tư Kinh Mặc lắc đầu: "Không phải."
Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc gần như chỉ liếc mắt là hiểu được Giang Diệc muốn hỏi cái gì: "Mặc kệ bây giờ cậu là Omega hay là Alpha, ngay lúc tớ gặp lại cậu một lần nữa, tớ đã hạ quyết tâm rồi."
Giang Diệc đối mặt với Tư Kinh Mặc, trong đôi mắt của nam sinh chứa đầy thâm tình: "Mặc kệ cậu là Alpha hay Omega tớ cũng đều cố gắng để cậu thích tớ."
Giang Diệc bĩu môi: "Vậy cậu thành công rồi."
Giọng Tư Kinh Mặc khàn khàn: "Là cậu cho tớ cơ hội......"
Giang Diệc di chuyển ánh mắt, bất mãn nói: "Ai muốn cho cậu cơ hội?"
Tư Kinh Mặc không nói gì, hơi ngửa người ra sau, dựa vào ghế sofa, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Là cậu, Diệc ca."
Sọi dây cung trong đầu Giang Diệc bỗng nhiên đứt đoạn, trái tim trong lồng ngực đập loạn lên, gần như muốn nhảy ra ngoài. Vết đỏ trên lỗ tai vừa mới nhạt đi lại đỏ bừng lên lần nữa, không báo trước chút nào.
"Cậu gọi bậy gì vậy?" Giang Diệc đỏ mặt trừng mắt liếc Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc cười: "Vậy tớ phải gọi thế nào?"
Giang Diệc không nói lời nào.
Tư Kinh Mặc: "Tiểu Diệc."
Giang Diệc tiếp tục trừng Tư Kinh Mặc, nhiệt độ trên mặt tăng cao hơn: "Không nhìn ra nha, thì ra trước kia không phải cậu không thích nói chuyện, chỉ là cố kìm nén trong lòng thôi?"
Tư Kinh Mặc vẫn cười, suy nghĩ một chút hắn mới mở miệng nói: "Không biết, tớ chỉ thấy rất vui, rất rất rất vui......"
Giang Diệc cũng không biết nói gì cho phải, quay đầu lại ngồi nhìn Tư Kinh Mặc không nhúc nhích.
Khoảng cách quá gần, hơi thở của hai thiếu niên gần như hòa vào nhau.
Cũng không biết là ai tiến lên trước, bàn tay Tư Kinh Mặc vuốt ve gương mặt Giang Diệc, đầu ngón tay đi tới đâu thì run rẩy tới đó.
Mấy giây sau, Tư Kinh Mặc cúi đầu xuống, gần như là thành kính đặt một nụ hôn lên mi tâm Giang Diệc.
Tim Giang Diệc lỡ mất một nhịp.
Do dự hai giây, Giang Diệc chủ động nghiêng về phía trước, vừa nhanh vừa chuẩn cắn nhẹ lên đôi môi mỏng của Tư Kinh Mặc.
Cắn xong, không cho Tư Kinh Mặc chút cơ hội nào, đã nhảy khỏi ghế sofa nhanh chân chạy lên lầu.
"Cậu mau về nhà đi! Gặp lại ở trường nhé!" Giang Diệc đóng cửa lại sau khi ném ra một câu nói như thế.
Trên môi Tư Kinh Mặc vẫn còn cảm giác ẩm ướt, qua hồi lâu, hắn mới không tin nổi mà đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình. Ngay sau đó, Tư Kinh Mặc vùi mặt vào hai bàn tay.
Một cỗ tin tức tố bá đạo của Alpha như có như không lan ra, trêu chọc dây thần kinh của Tư Kinh Mặc.
Không thể tiếp tục như thế được, Tư Kinh Mặc cố đè ép tin tức tố đang tràn ra ngoài của mình.
Tư Kinh Mặc chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa, hắn chú ý tới lon Coca còn đặt trên bàn trà.
Đôi mắt đen láy lại hiện lên ý cười, Tư Kinh Mặc cầm lên ngửa đầu uống hết toàn mới đặt lon nước xuống rồi đi ra ngoài.
Giang Diệc lăn lông lốc trên giường vài vòng, cuối cùng mới ghe được tiếng đóng cửa dưới lầu.
Bỗng nhiên cậu bật dậy khỏi giường, vô thức muốn kéo màn cửa sổ ra, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, động tác trên tay cậu hơi dừng lại, cuối cùng chỉ kéo màn ra một cái khe nhỏ.
Nhìn xuyên qua khe hở nhỏ, Giang Diệc nhìn thấy Tư Kinh Mặc đứng trước của nhà bọn họ, cầm điện thoại hình như đang gọi xe.
Một giây sau, chuông điện thoại của Giang Diệc vang lên.
Là tin nhắn Tư Kinh Mặc gửi đến.
[2012]: Bạn trai ơi tớ về nhé.
Giang Diệc run tay một cái, điện thoại suýt nữa bị cậu vứt ra ngoài.
Nhìn xuống một lần nữa, lúc này Tư Kinh Mặc đã cất điện thoại đi, nhìn không giống như muốn gọi xe.
Giang Diệc nhanh chóng mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho hắn.
[Ông nội mày]: Cậu không gọi xe à?
[2012]: Giờ tớ hưng phấn lắm nên muốn chạy hai vòng rồi mới gọi xe.
Giang Diệc 'xì' một tiếng.
[Ông nội mày]: Vậy khi nào thì cậu mới gọi xe?
[2012]: Sao đấy, nếu cậu muốn thì giờ tớ sẽ gọi?
[Ông nội mày]: Muộn rồi.
[Ông nội mày]: Giờ cậu là Alpha đã có chủ, phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Tư Kinh Mặc đứng ở dưới lầu, từ góc độ của Giang Diệc nhìn sang, dường như nam sinh đang nở nụ cười.
Ngay sau đó điện thoại của Giang Diệc rung lên.
[2012]: Được rồi, vậy tớ sẽ chạy một vòng thôi.
Giang Diệc không trả lời tin nhắn nữa.
Tư Kinh Mặc cất điện thoại, thế mà chạy thật.
Lần này Giang Diệc không kéo màn cửa nữa, mà cậu ghé lên bệ của sổ, nhìn Tư Kinh Mặc chạy chậm ra khỏi khu nhà.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng người nữa Giang Diệc mới thu hồi tầm mắt.
Khi kéo màn cửa lại trong lòng Giang Diệc bỗng nhiên thấy mất mát, cậu sửng sốt một hồi, đang định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tư Kinh Mặc, thì đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa.
Chẳng lẽ Tư Kinh Mặc quay lại?
Giang Diệc lập tức thấy vui lên, chạy vội xuống lầu, mở của ra: "Sao cậu lại quay lại...... Hứa Hướng Dương? Sao cậu lại ở đây?"
Hứa Hướng Dương cầm theo bánh gato, nghe được câu này của Giang Diệc thì không do dự chút nào, trừng Giang Diệc một cái rồi quay người bỏ đi.
Giang Diệc liếc thấy bánh gato trong tay Hứa Hướng Dương, bỗng nhớ đến một chuyện.
Lúc trước cậu đã hẹn Hứa Hướng Dương tới nhà ăn cơm!
"Ai da! Cậu đừng đi mà!" Giang Diệc vội giữ chặt người lại.
Hứa Hướng Dương yếu ớt trừng Giang Diệc: "Cậu được lắm, tớ gửi tin nhắn cũng không trả lời, nghe thấy cái giọng điệu kia của cậu chắc đã quên mất tớ rồi nhỉ?"
Giang Diệc đâu dám nói là mình quên, nhanh chóng giải thích: "Không phải, hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, tớ xin lỗi mà!"
Hứa Hướng Dương lườm một cái: "Xin lỗi kiểu này, xem ra là quên thật rồi."
Giang Diệc giải thích không rõ được, chỉ có thể kéo người vào nhà trước: "Được rồi, cậu vào nhà trước đi, tớ sẽ từ từ kể cho cậu sau."
Vì hôm nay là sinh nhật Giang Diệc, Hứa Hướng Dương quyết định cho cậu một cơ hội, đi theo vào.
"Ba mẹ cậu đâu?" Sau khi Hứa Hướng Dương vào nhà thì hỏi.
Giang Diệc thở dài: "Không đến, cũng bởi vì họ không đến, nên tớ mới quên nói với cậu đừng đến nữa."
Hứa Hướng Dương nhíu mày: "Vậy cậu trải qua sinh nhật như thế nào?"
Động tác lấy đồ uống của Giang Diệc dừng lại, khóe miệng không biết vì sao lại cong lên, nghĩ đến Tư Kinh Mặc, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Hứa Hướng Dương để bánh gato xuống liếc mắt nhìn bàn trà: "Lon Coca này là của cậu à? Tớ sắp chết khát rồi, tớ uống một miếng nhé......"
"Ơ!" Giang Diệc hoàn hồn trong nháy mắt, cầm lon Coca lên. "Không uống được."
Hứa Hướng Dương cảm thấy hôm nay Giang Diệc rất lạ, hít sâu một hơi rồi nhìn Giang Diệc: "Sao tớ không thể uống?"
Mặt Giang Diệc ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng mới nói: "Ờ thì...... Đây là lon mà bạn trai tớ đã uống rồi."
Mắt Hứa Hướng Dương lóe lên một tia mờ mịt: "Cái gì?"
Giang Diệc hít sâu một hơi, ngữ khí thẳng thắn hơn: "Thì...... Tớ có bạn trai."
Hứa Hướng Dương đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi hỏi một cậu: "Cậu nói...... Cậu có bạn trai?"
Giang Diệc ho nhẹ một tiếng, có chút ngại ngùng khẽ gật đầu.
Hứa Hướng Dương: "Đệch! Thế mà cậu lén có bạn trai sau lưng tớ!"
Giang Diệc: "Đừng nói tớ thế chứ, chẳng phải cậu cũng làm vậy à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.