Tiết học này không có mấy người tập trung nghe giảng. Lực chú ý của mọi người, đều theo câu 'Phương Phàm đã ra nước ngoài du học' mà bay xa.
Giang Diệc nhìn điện thoại, đột nhiên cậu không biết nên dùng giọng điệu và biểu cảm như thế nào để đối diện với tình huống này.
Im lặng thật lâu, Giang Diệc vẫn không biết phải trả lời Phương Phàm như thế nào, nhưng Phương Phàm đã chủ động nhắn tin đến.
[Phương Phàm]: Cậu đừng tức giận nha, tớ cảm thấy tớ và Trương Dương đã thành ra thế này, cậu ấy không muốn nhìn thấy tớ còn tớ thì chịu không nổi, đúng lúc mượn cơ hội ra nước ngoài này, tớ sẽ thử quên cậu ấy rồi bắt đầu một cuộc sống mới cho riêng mình.
[Phương Phàm]: Còn nữa, tớ ra ngước ngoài phát triển cũng rất tốt mà. Ở chỗ này không cần thi tốt nghiệp trung học mà cũng có thể học đại học! Tớ hạnh phúc hơn các cậu nhiều!
Đôi mắt Giang Diệc đột nhiên nóng lên.
Nhẹ nhàng như vậy, cũng không biết Phương Phàm đã dùng sức lực lớn đến đâu để nói ra.
Quyết định rời khỏi đất nước mà mình quen thuộc, người thân là bạn bè quen thuộc, lớp học quen thuộc để thích ứng với một đất nước và hoàn cảnh xa lại.
Để làm điều này cần có bao nhiêu dũng khí chứ?
Giang Diệc là người từ Trường trung học Thực Nghiệm chuyển tới đây, cậu có thể hiểu tâm trạng đó của Phương Phàm.
Giống như trước khi cậu đến Nhất Trung, trong lòng cũng tràn ngập bất an mãnh liệt.
Nếu như không phải trước đó......
Giang Diệc giương mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-o-toi-bi-doi-thu-mot-mat-mot-con-danh-dau/1181104/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.