Tống Nhân mấp máy môi, vốn định nói tiếp, nhưng nhìn thấy sự kinh ngạc và bối rối trong mắt Giang Diệc, những lời bà định nói đều bị chặn trong cuống họng, Tống Nhân khẽ thở dài.
Giang Diệc nghe Tống Nhân nói xong, dây thần kinh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, nhìn Tống Nhân trước mặt, cậu không giấu nổi sự bối rối.
Thấy Tống Nhân đảo mắt qua, Giang Diệc bối rối nhìn sang chỗ khác, dường như đang cố giả vờ bình tĩnh nhưng không thành công.
"Haizz, thôi, không nói về ba con nữa, cứ mỗi lần nhắc đến ông ấy là tức giận." Tống Nhân che đi cảm xúc nơi đáy mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười. "Đúng rồi, khoảng thời gian này bận quá, còn chưa hỏi con có quen với trường học chưa?"
Giang Diệc giương mắt, thấy Tống Nhân đã khôi phục lại vẻ mặt ngày thường, trong lòng của cậu vẫn còn hoảng hốt nên ánh mắt có chút né tránh.
Không nói tới thì Giang Diệc cũng chẳng dám hỏi nữa, suy nghĩ một lát rồi trả lời câu hỏi của Tống Nhân: "Con lớn lên ở Tấn Thành mà, Nhất Trung cũng coi như là trường cũ của con, sẽ thích ứng được a~~!"
Ý cười trong mắt Tống Nhân càng thêm sâu: "Con có thể thích ứng là được, giờ con đã quen được bạn mới chưa?"
Giang Diệc gật đầu, không nói với Tống Nhân về chuyện của Chu Thiên, nhớ đến Tư Kinh Mặc, cậu tiếp tục nói: "Quan hệ giữa con và bạn học cùng lớp khá tốt, còn có bạn cùng lớp của con hồi tiểu học nữa, quan hệ của bọn con bây giờ cũng không tồi."
Tống Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bien-o-toi-bi-doi-thu-mot-mat-mot-con-danh-dau/1181088/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.