Chương trước
Chương sau
Ngoài khu vườn có một vùng rừng cây ăn quả rất lớn, là các loại cây ăn quả trước đây rắn lớn mang về từng cây một.

Muốn đến được khu vườn, nhất định phải đi qua rừng cây ăn quả.

Có lẽ Lang Đồ cột ngựa bên ngoài rừng cây ăn quả, sau đó đi bộ đến khu vườn, cho nên Sơ Niệm không nghe thấy tiếng vó ngựa.

Giờ đây, lúc hắn đi cũng yên tĩnh, không có chút động tĩnh.

Sơ Niệm nhìn rắn lớn đứng ở cửa hang, đang suy nghĩ, rốt cuộc hắn có nhìn thấy Lang Đồ không, lại nhìn thấy cái gì.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, lúc cô nói chuyện với Lang Đồ từ đầu đến cuối đều không đến gần, không có làm ra hành vi khiến người khác hiểu lầm, càng không nói lời không nên nói.

Cô lo lắng cái gì chứ?

Đúng là sốt ruột đến hồ đồ rồi.

Lúc Sơ Niệm đi qua vườn rau, hái mấy cây cải đông lại hái nhổ một cây củ cải tím ở vườn rau, đi đến bên rắn lớn hỏi: “Trưa ăn cải đông và củ cải tím hầm bột khoai tây nhé?”

Rắn lớn nhìn cô gái nhỏ bé đi qua người hắn, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tất nhiên Sơ Niệm biết hắn không kén ăn.

Cô hỏi câu này chủ yếu là muốn nhìn phản ứng của rắn lớn một chút, để phán đoán rốt cuộc hắn có nhìn thấy Lang Đồ hay không, có phát điên hay không.

Rắn lớn yên ổn làm Sơ Niệm có thể xác định rắn lớn không nhìn thấy Lang Đồ.

Sơ Niệm cầm đồ đi lên, rắn lớn vẫn đi theo cô như bình thường, như hình với bóng với cô.

Lúc Sơ Niệm may quần áo, rắn lớn vẫn làm ổ ở cạnh cô như trước, đầu rắn gục bên chân cô, thỉnh thoảng thêm mấy cục than vào trong chậu than.

Hôm nay hắn lại không lờ đờ đi ngủ, mà híp mắt nhìn cô gái nhỏ bé dùng đôi bàn tay trắng ngần tinh tế của mình khâu da thú lại với nhau, cuối cùng biến thành quần áo mặc trên người hắn.

Hắn còn nhớ lúc mình chuẩn bị ra khỏi hang lần đầu tiên rõ ràng nghĩ là nếu như bên ngoài là mãnh thú khác, sẽ làm cho mãnh thú ngã xuống ngã chết. Nếu như là sinh vật yếu ớt khác, sẽ dùng vũ lực uy hiếp nó.

Vậy mà cô gái nhỏ bé trước mặt này thật sự quá yếu, từ đầu đến cuối đều dịu dàng mềm mại, làm cho hắn mềm lòng đến rối tinh rối mù, đã ném cái suy nghĩ lúc ấy ra sau đầu từ lâu rồi.

Bây giờ hắn chỉ muốn luôn được bảo vệ cô.

Nhưng đột nhiên hắn lại nhớ đến những gì cô nói, người người đàn ông đã làm cùng cô rất nhiều chuyện kia. Mặc dù hắn là một con rắn, nhưng hắn có thể từ trong vẻ mặt của cô nhìn thấy cô đang nhớ lại những chuyện kia, biểu cảm tràn đầy yêu thích đó, ánh mắt khi nhìn về phía hắn một con rắn xấu xí, trơ trụi, sáng lấp lánh như chứa đầy ngôi sao.

Người đàn ông cô nói, chính là người đàn ông hôm nay tới kia nhỉ?

Rắn lớn nôn nóng bắt đầu lăn lộn.

Sơ Niệm nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên phát cuồng của hắn, căng thẳng đứng dậy: “Cửu Di, chàng sao vậy? Rất khó chịu sao?”

Bây giờ rắn lớn đang ở trong kỳ lột xác, nói cụ thể hơn một chút chính là thời gian da đang tách khỏi người, nhưng lại chưa hoàn toàn tách khỏi.

Thời gian này da của hắn không chỉ không có sự bảo vệ của lớp vảy, sẽ càng thêm sợ lạnh.

Hơn nữa lúc da rắn tróc ra, sẽ ngứa hoặc đau.

Sơ Niệm thường nhìn thấy rắn lớn sẽ lột da thú trên người và ma sát một vài chỗ da rắn khá ngoan cố trên người lên bức tường thô ráp, sau khi ma sát chỗ da rắn đó sẽ theo kịp tốc độ tróc ra của chỗ da rắn khác.

Cho nên Sơ Niệm đoán được, thực ra quá trình hắn lột xác rất đau đớn.

Quả thực quá trình rắn lớn lột xác có chút khó chịu, muốn cọ xuống những phần không kịp tróc ra, từ từ tấm da rắn khắp cơ thể sẽ tróc ra toàn bộ, đặc biệt là gần đây da rắn trên người hắn gần như đã tróc da toàn bộ da rắn mới, sắp đến thời gian lột xác toàn bộ rồi.

Lăn qua lăn lại lần này lại không phải vì khó chịu.

Nhưng!

Hắn nhanh chóng lại nhận thức được một vấn đề khác!

Sao cô biết mình tên Cửu Di!

Mắt rắn của hắn trợn tròn vì kinh ngạc, Sơ Niệm cũng nhanh chóng nhận thức được điểm này, nhìn rắn lớn đã cứng người, hoàn toàn không nghĩ được bất kỳ cách nói có thể giải thích được.

Cuối cùng, cô nói: “Trước đây chúng ta quen nhau.”

Nhìn thấy rắn lớn chậm rãi lại gần mình, nàng biết hắn tin, tiếp tục nói: “Chàng còn nhớ được bao nhiêu chuyện liên quan đến ta?”

Rắn lớn trầm mặc rất lâu, sau đó nghiêm túc lắc đầu.

Dường như hắn không nhớ được gì cả, nhưng hắn thực sự có một cảm giác rất quen thuộc với phụ nữ trước mặt này.

Sau đó hắn lại nhanh chóng gật đầu, tiếp tục dùng ngôn ngữ cơ thể giải thích tâm trạng phức tạp của mình.

Hắn quen thuộc với mỗi lần tiếp xúc của cô, cho dù là ngồi ăn cơm cùng nhau, hay là mỗi một nụ cười, mỗi một cái hôn, hoặc là cô sẽ ôm hắn ngủ vào buổi tối.

Để nghiệm chứng cách nói của mình, rắn lớn cuốn lấy cô, bao bọc từ đầu đến chân.

Trước mắt Sơ Niệm không nhìn thấy gì, nhưng cô cũng không giãy giụa.

Trong hoàn cảnh hoàn toàn tối đen này cô nghe thấy rõ tiếng tim đập của hắn, như cảm nhận được thế giới nội tâm của hắn.

Tựa như hắn đang dùng cách này để bày tỏ tình cảm của bản thân.

Hắn thích cô.

Sau khi Sơ Niệm được thả xuống, gương mặt mang theo ý cười.

Cho dù là không có bất kỳ ký ức nào, hắn vẫn thích cô theo bản năng.

Cô quay lưng đi, khóe miệng hiện lên ý cười rực rỡ, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ta nghe thấy rồi.”

Nói xong, Sơ Niệm đi trên đất nhặt cái áo dài dài dài dài trên đất lên đứng lên trên giường, cười nói: “Thử áo mới của chàng đi, áo trên người đều bị mài rách hết rồi.”

Cho dù áo trên người rắn lớn mỗi ngày đều được Sơ Niệm may vá sửa lại, nhưng tốc độ may sửa không theo kịp tốc độ bị mài rách, sớm đã như cái bao tải rách không bọc nổi thân thể to lớn của hắn.

Lúc mặc áo, rắn lớn luôn nhìn cô gái nhỏ bé bận rộn bên cạnh.

Cô giúp hắn sửa sang lại quần áo, hài lòng nói: “Lần này vừa rồi, lần trước làm hình như hơi rộng một chút.”

Kích cỡ lần trước là đo lúc hắn có lớp vảy, sau khi lớp vảy rụng hết thoạt nhìn rắn lớn gầy đi một vòng, tất nhiên là có chút không vừa. Lần này Sơ Niệm làm theo kích thước bây giờ của hắn, có thể nói là cực kỳ vừa người.

Cơm tối bọn họ ăn cải trắng thịt heo hầm bột khoai tây, món ăn được hầm mềm nhừ cực kỳ ngon miệng.

Sơ Niệm nói về nguồn gốc của món này.

Rắn lớn bắt được một trọng điểm trong đó, trước đây cô sống ở bộ lạc núi Xà Thần.

Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến bộ lạc núi Xà Thần, cô kể rất nhiều chuyện trong một lần, người đàn ông kia xây cho cô một khu vườn rất thoải mái dễ chịu ở trong bộ lạc, mỗi lần chuẩn bị thức ăn cho người giúp đỡ khác, đều chuẩn bị món hầm này.

Thì ra người đàn ông kia sống ở bộ lạc núi Xà Thần.

Rắn lớn chậm rãi ghi nhớ nơi này.

Đêm xuống, vào lúc cô gái nhỏ bé ngủ rất say, hắn rời khỏi hang động, qua rất lâu, trước khi trời sáng mới quay về.

Buổi sáng lúc Sơ Niệm tỉnh dậy phát hiện, thoạt nhìn rắn lớn ỉu xìu, dáng vẻ cực kỳ uể oải.

Chủ yếu nhất là, cô phát hiện, trên cơ bản da rắn trên người hắn đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể hắn.

Cô chạm lên người hắn một chút, phát hiện cơ thể hắn lại hơi nóng.

Đây là dáng vẻ lột xác thật sự.

Rắn lớn đang ở trạng thái ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh, Sơ Niệm đắp chăn da thú thật dày lên người hắn, lẳng lặng trông coi bên cạnh rắn lớn.

Cô chưa từng thấy dáng vẻ rắn lột xác, càng huống hồ rắn lớn lại không phải là rắn bình thường, rất nhiều tập tính và bản năng khác xa với rắn.

Cô có thể làm được chỉ có trông coi bên cạnh hắn, thường xuyên kiểm tra xem hắn còn sống hay không.

Vào lúc rắn lớn ngủ say ngày thứ bảy, Sơ Niệm chợp mắt một chút đã phát hiện không thấy rắn lớn đâu.

Cô vội vàng mặc quần áo muốn ra ngoài tìm, thì đã trông thấy rắn lớn quay về từ bên ngoài hang động.

Dáng vẻ hắn… đã thay đổi.

Lớp da rắn như màng trắng trên người hắn đã được trút bỏ hoàn toàn, mặc dù bây giờ vảy trên người hắn chỉ là một tầng mỏng như cánh ve, đang lớn lên, nhưng mắt thường có thể thấy đẹp lên rất nhiều.

Quần áo mới Sơ Niệm làm cho rắn lớn, hắn mãi không mặc, cho đến khi sau khi lột xác, hắn mới cuốn lấy quần áo mới của mình đến, yêu cầu Sơ Niệm mặc lên giúp hắn.

Sơ Niệm đứng trên giường, căng quần áo mới ra một lỗ thuận tiện hắn chui vào, cười nói: “Vào đi.”

Đầu rắn của rắn lớn chậm rãi chui vào trong.

Rắn lớn sau khi lột xác không chỉ không có lớp da rắn tràn đầy gánh nặng và đau khổ, sức mạnh của bản thân cũng đang dần khôi phục.

Cho dù hắn đã rất chú ý rồi, nhưng vẫn đánh giá thấp sức mạnh của bản thân, trong lúc chui vào áo mới cũng lôi Sơ Niệm lên giữa không trung, trực tiếp bay ra ngoài.

Sơ Niệm còn cho rằng mình sắp bị quăng thẳng lên tường luôn, không ngờ đuôi rắn của rắn lớn lại kịp thời cuốn cô lại.

Nhìn cái đuôi nhỏ quen thuộc trước mặt mình, cô giơ ngón tay ra gảy nhẹ lên phía trên, làm cho cái đuôi nhỏ nhanh chóng cuộn lại, giống như xấu hổ.

Mắt thường có thể nhìn thấy người rắn lớn xuất hiện màu hồng, giống như từng đám mây vảy cá màu vàng nhạt khảm lên bầu trời màu hồng, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Sau khi phát hiện rắn lớn mất đi ký ức, thực ra Sơ Niệm vẫn luôn nhịn không làm những động tác quá thân mật.

Muốn giúp hắn nhớ lại bằng cách kể những câu chuyện đã diễn ra của hai người.

Cô sợ mình quá nhiệt tình sẽ dọa rắn lớn, rồi hắn lại chui vào cái nơi vừa đen vừa sâu kia không đi ra nữa.

Nhưng Sơ Niệm nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình nghĩ sai rồi.

Phương pháp điều trị dịu dàng làm gì có tác dụng bằng kích thích hắn một chút chứ.

Có lẽ cô nên đổi kiểu khác.

Quần áo rắn lớn mặc được một nửa, đầu và hơn nửa cơ thể chui vào trong quần áo, ra không được mà vào cũng không xong.

“Cần ta giúp không?” Sơ Niệm nhìn dáng vẻ khôi hài của rắn lớn hỏi.

Bây giờ rắn lớn lại không thể nói chuyện, tất nhiên là cô nói cái gì chính là cái đó.

Lúc cô bắt đầu đi về phía hắn, cái đuôi chắn đường đi của cô cũng xê ra, không để cái đuôi rắn của mình làm vướng chân cô.

Muốn giúp rắn lớn lấy quần áo da thú mặc được nửa người xuống, cô nhất định phải đứng ở vị trí cao hơn hắn một chút.

Sơ Niệm đi đến cạnh giường, nhìn tất bẩn nhem nhuốc do mình đi một vòng trên mặt đất cởi nó ra luôn, để lộ ra mắt cá chân tinh tế trắng ngần, giẫm lên da thú mềm mại.

Là người thân mật nhất, Sơ Niệm liếc mắt là có thể nhìn thấy vùng vảy khác với những vùng vảy khác sau lưng rắn lớn.

Vùng vảy này chắc chắn khác với vùng vảy khác.

Chỉ có tự mình quan sát nhìn rất lâu mới phát hiện sự khác biệt trong đó. Quan trọng nhất là, lúc rắn lớn tróc vảy, là bắt đầu từ vùng này.

Lúc lòng bàn tay cô phủ lên, nghe thấy một tiếng hít sâu của rắn lớn, lưỡi rắn phát ra âm thanh xì xì.

Nhưng hắn không ngăn cản động tác của Sơ Niệm, xem ra rất là tín nhiệm cô.

Vùng vảy đặc thù ở sau cổ và chóp đuôi đều là điểm nhạy cảm của rắn lớn. Cùng là người mà chạm vào, có lẽ sau khi bị kích thích sẽ khiến hắn nhớ lại chút gì đó.

Đặc biệt là Sơ Niệm còn kích thích thêm bằng ngôn ngữ.

“Cửu Di, vùng vảy này của chàng thật đẹp.”

Trong hang động trống trải, giọng nói của cô và tiếng tim đập của hắn đều được phóng đại đến vô hạn.

Nhưng Sơ Niệm cũng chỉ đến điểm là dừng, để tránh tốt quá hóa dở.

Sau khi lướt qua chỗ đó, túm lấy da thú dưới tay, hướng người ra sau, đồng thời nhắc nhở: “Lát nữa ta sẽ dùng lực hướng ra sau giúp chàng lột da thú xuống, chàng không được dùng sức, được không?”

Rắn gật đầu mấy cái.

Sơ Niệm dùng lực về sau, lột da thú xuống giống như chơi trò kéo co vậy.

Lực giật về sau cực lớn khiến cô ngã thẳng về sau, ngã vào thảm da thú dày chắc, cô nằm trên thảm thoải mái dang rộng chân tay, mừng thầm vì mình có thể tạo ra một cái giường ở xã hội nguyên thủy.

Sau khi cô nằm ngửa như này không biết rằng, mắt cá chân luôn được chăn và quần mùa đông dày dặn che đi cứ như vậy lộ ra trước mắt con rắn nào đó.

Trên làn da trắng như tuyết, dấu vết đường vân kỳ quái vòng tròn cực kỳ nổi bật.

Đặc biệt là hình dạng của dấu vết giống như đám mây, bên trên hơi hiện ra màu vàng kim, giống màu vảy của hắn.

Sau khi rắn lớn nhìn thấy xuất phát từ bản năng quấn chóp đuôi của mình lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.