Chương trước
Chương sau
Cái hộp màu đen này đột nhiên truyền ra tiếng nam giới, đừng nói rắn lớn bị dọa cho giật mình, Sơ Niệm cũng sợ hết hồn.

Nhất là người này lại còn biết cô, có thể nghe ra giọng của cô.

Sơ Niệm cố gắng nhớ lại giọng của người này, hình như đã từng nghe ở đâu, nhưng lại cũng vừa xa lạ.

Điện thoại vệ tinh thông qua tín hiệu vệ tinh để liên lạc, nơi này là mấy vạn năm trước, trên trời căn bản không có thứ như vệ tinh.

Theo lý mà nói, vốn không thể có tín hiệu, càng không thể nào xuất hiện tiếng người.

Trừ phi nơi này còn có người khác, trong tay cũng cầm điện thoại vệ tinh, như vậy có thể dựa vào từ trường đặc biệt của địa cầu kết nối hai máy nói chuyện điện thoại với nhau.

Điều kiện này vô cùng hà khắc, bắt buộc đều phải là loại máy mới được sản xuất trong vòng mười năm, là điện thoại vệ tinh mang từ trường liên lạc điện thoại, sử dụng chức năng tìm kiếm thiết bị trong cùng một thời điểm.

Sơ Niệm nhớ tới Giang Nhu nói, lúc ấy bọn họ cũng có mang điện thoại vệ tinh tiến vào rừng rậm nguyên thủy, bây giờ chiếc điện thoại vệ tinh kia đang nằm trong tay Tần Thăng.

Rắn lớn không biết sự tồn tại của chiếc điện thoại kia, nhưng từ giọng nói, hắn đã nhận ngay ra người này: “Là Tần Thăng.”

Người nam bên kia nghe được tiếng của rắn lớn chẳng hề kinh ngạc chút nào, lại còn nhiệt tình cười nói: “Cửu Di, vừa nãy ta ngồi nghịch điện thoại vệ tinh, thấy đèn tín hiệu nhấp nháy, không ngờ lại là hai người.”

Tần Thăng cũng là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, tuổi tác với cô cũng không chênh lệch lắm. Có thể nhìn ra được trước khi tới nơi này là một người rất có khiếu ăn nói, mặc dù nghe ra được ngữ khí rắn lớn không thân thiện cho lắm, nhưng không hề tức giận, ngược lại còn nhiệt tình chào hỏi.

Rắn lớn cũng không phải loại rắn không biết phải trái. Cũng có lẽ là bởi vì hắn cũng có hình người, loài người không đắc tội hắn, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm tổn thương loài người, cùng lắm là tỏ ra lạnh nhạt.

“Đúng vậy.”

Rắn lớn hỏi: “Làm sao ngươi có thứ này.”

“Thứ này mua đó.”

Điện thoại vệ tinh trong mắt người ở chỗ này chính là một thứ chẳng có chút tác dụng gì, cho nên lúc ấy hắn mới có thể dễ dàng lấy đồ về như vậy.

Hắn không biết rắn lớn không phải người của xã hội nguyên thủy bình thường, cũng không biết Sơ Niệm đã sớm nói cho rắn lớn cách dùng điện thoại vệ tinh rồi.

Thậm chí còn có chút tò mò tại sao rắn lớn lại trực tiếp hỏi một vấn đề như vậy.

Mua, chính là cái gọi là lấy vật đổi vật.

Rắn lớn “ừ” một tiếng.

Sau chính là yên lặng kéo dài.

Không ra bài theo lẽ thường như vậy khiến cho năng lực xã giao của Tần Thăng không chỗ phát huy, hoàn toàn không đoán ra tâm tư người bên kia.

Ở bộ lạc núi Xà Thần, không có ai biết Cửu Di từ bộ lạc nào tới.

Nhưng mà năng lực săn bắn của Cửu Di vô cùng mạnh, hắn đã từng cùng Cửu Di đi săn một lần, cung tiễn Cửu Di chế tạo vô cùng có sức mạnh.

Gỗ sử dụng làm đuôi mũi tên cũng vô cùng chắc chắn.

Ở trên cung tên cũng có một chút huyền cơ, hắn tình cờ thấy qua, nhưng cũng không nghiên cứu cẩn thận, không biết huyền cơ bên trong.

Chỉ mỗi tay nghề điêu luyện như vậy đã làm người ta thán phục.

Hơn nữa hắn lại còn rất thần bí.

Nhất thời, hắn cũng không biết nên tìm một đề tài nói chuyện.

Hai người đàn ông theo đuổi tâm tư của mình cứ tiếp tục trầm mặc như vậy.

Mãi không nghe được âm thanh gì, Sơ Niệm cho là do hết pin nên điện thoại vệ tinh đã tự động tắt máy. Dẫu sao cái này cũng đã tắt máy hơn một năm, lượng pin hao tổn rất nghiêm trọng.

“Có phải hết pin rồi không? Hết pin là nó biến thành một khối sắt vụn rồi, nơi này không có chỗ có thể sạc pin.”

Sơ Niệm nói đầy tiếc rẻ.

Đây là một tia liên lạc cuối cùng giữa cô với hiện đại, tuy rằng còn pin hay hết pin chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng tự đáy lòng cô vẫn có một chút mất mát.

Không nghĩ bên kia lại truyền đến tiếng nói: “Có thể mở cái nắp phía sau điện thoại vệ tinh, ở đó có một khối pin năng lượng mặt trời.”

Hóa ra không phải hết pin.

Rắn lớn lật phía sau điện thoại vệ tinh, nhưng mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc với sản phẩm điện tử, không biết phải làm thế nào.

Sơ Niệm sợ hắn dùng sức quá mạnh làm hư cả món đồ, hữu nghị chỉ cái chốt mở nắp sau gợi ý: “Cậy chỗ này thử xem.”

Rắn lớn mở ra, quả nhiên thấy được một khối pin năng lượng mặt trời, vừa tiếp xúc với ánh sáng là bắt đầu yếu ớt hiển thị đang sạc pin, cùng với lượng pin còn lại: 7%

Quả nhiên là sắp hết pin, may mà Tần Thăng nói cho bọn họ cách thức sạc pin bằng năng lượng mặt trời, với cái phát minh ẩn hình như vậy, nếu như không có người nhắc nhở, thật sự cô cũng không nghĩ đó là chỗ có thể sạc pin bằng mặt trời, không biết ai thiết kế mà oái oăm như vậy.

“Sạc được pin rồi, cám ơn anh nhé, Tần Thăng.”

Sơ Niệm cười nói.

Tần Thăng còn định nói gì đó, rắn lớn cũng nói một câu: “Cảm ơn.”

Sơ Niệm nhìn bầu không khí lúng túng giữa hai tên người đàn ông này, nói với vào điện thoại: “Vậy tôi sạc pin trước đã, bai bai.”

Sơ Niệm đặt điện thoại vệ tinh ở nơi có mặt trời trước cửa hang, ngửa mặt có tấm pin mặt trời lên, tấm pin gặp được ánh sáng mặt trời độ sáng tăng lên một ít, tốc độ sạc cũng nhanh hơn.

Lúc quay đầu lại, Sơ Niệm phát hiện tầm mắt rắn lớn vẫn nhìn chăm chăm phía chiếc điện thoại vệ tinh mãi không thôi.

Ánh mắt hắn giống như là trẻ nít phát hiện đồ chơi yêu thích, trong mắt tràn đầy khát vọng như muốn nói: Ta muốn cái đó.

“Nếu chàng thích, cái điện thoại vệ tinh này cho chàng.”

Sơ Niệm mỉm cười, đã sớm đoán được tâm tư của hắn.

Nhưng rắn lớn lại lắc lắc đầu: “Không cần.”

Hắn cũng là một con rắn rất có nguyên tắc.

Sơ Niệm cười cười, không nói gì nữa, nhưng cũng không ngăn cản hắn thỉnh thoảng cầm điện thoại lên nghịch.

Cái này giống như là cho một người cổ đại cái máy trò chơi, chắc chắn hắn khó mà dứt ra được. Biểu hiện bây giờ của rắn lớn chính là như vậy.

Mùa thu chính là vụ mùa bận rộn, xong xuôi lúa mì vụ xuân lại đến vụ thu hoạch đậu nành.

Sơ Niệm trồng không nhiều đậu nành. Chủ yếu là số giống đậu nành ban đầu phát hiện ra không nhiều lắm, giữ lại một ít hạt phẩm chất xấu, còn lại đều trồng bên cạnh lúa mì.

Như thấy lúa mì đã thu hoạch xong, rơm rạ vùi xuống đất. Đậu nành bên cạnh cũng thành ông bác già, thân cành trơ trụi toàn là những trái đậu vàng rực.

Quả đậu khá lớn, ngược lại, sản lượng lại tương đối thấp, có trái đậu sau khi bóc ra chỉ được có hai ba hạt mẩy.

Đậu nành sau khi thu hoạch xong phải phơi khô, nhân lúc trời vừa mới mưa xong, thời gian tới có lẽ sẽ không mưa, cô dùng công cụ phơi lúa mì cùng đập lúa mì phơi khô rồi đập tất cả đậu nành ra.

Khoảnh khắc thực sự nhìn thấy đậu nành, Sơ Niệm cảm động nước mắt lưng tròng.

Trước kia khi còn bé bữa sáng thích nhất là sữa đậu nành và quẩy, quẩy rán vàng già giòn tan nổ cắn một miếng, lại một hớp sữa đậu nành thơm ngát nóng hôi hổi, cả người đều ngất ngây.

Niềm vui này là tuổi thơ của cô.

Sữa đậu nành phải ngâm để cho đậu nành no nước mập mạp, sau đó mang ‘ông chồng’ của Bạch Tuyết tới cạnh cối đá, tròng cái ách lên người nó.

Theo như bình thường, đáng lẽ nó phải chủ động đi, sau đó kéo cối đá chuyển động là Sơ Niệm có thể bỏ đậu vào cối đá rồi.

Nhưng mà thực tế thì, con kỳ lân đực này không được thông minh cho lắm, cũng chưa tiếp xúc với quá nhiều người, căn bản không biết nhìn sắc mặt, cũng không nghe chỉ thị.

Đeo ách có thể.

Kéo cối thì không có cửa.

Cuối cùng chỉ có thể để cho Bạch Tuyết lên.

Lúc xay đậu nhất định phải châm nước, để đậu nành chảy ra dễ dàng hơn, cũng có thể tránh cho trong quá trình xay đậu, đậu ma sát với cối đá sinh nhiệt, sữa đậu nành làm ra sẽ bị là chua, đậu phụ làm ra cũng bị chua, sẽ không ngon.

Bởi vì đậu nành nguyên thủy quả thật quá lớn, xay một lần chỉ có thể làm vỡ đậu nành ra, Sơ Niệm chỉ có thể nghiền đi nghiền lại mấy lần, cuối cùng từ cối đá mới chảy ra sữa đậu trắng muốt, nhìn giống như sữa bò, nhưng ngửi vẫn là mùi vị thanh mát của đậu.

Sơ Niệm dùng vải lọc lọc mấy lần loại bỏ hết bã đậu, chỉ để lại mỗi sữa đậu.

Sữa đậu nành nấu một lúc sẽ ra đúng mùi vị khi còn bé hay uống.

Lúc rắn lớn trở lại, Sơ Niệm mới vừa nấu xong sữa đậu nành nếm thử một ngụm, mép còn đọng lại bọt sữa màu trắng.

Cô ngoắc ngoắc rắn lớn: “Cửu Di! Mau tới đây!”

Những lúc như thế này này, rắn lớn đoán được ngay, cô gái nhỏ của mình lại làm ra thứ gì khiến người ta kinh ngạc đây.

Lúc hắn bước đến, liếc mắt thấy ngay vệt trắng trên mép cô, cô cũng đưa một chén chất lỏng màu sắc giống vậy tới.

Mùi thơm thoang thoảng, không phải trái cây, cũng không phải mùi sữa, là một thứ mùi rất đặc biệt.

“Nếm thử đi, đây là sữa đậu nành, ngon lắm đấy.”

Cô cong cong đôi mắt như vầng trăng non, nhìn vô cùng đáng yêu.

Hắn khom người xuống, cô đưa cái chén tới bên miệng hắn, hắn vừa định uống thì cô nhắc nhở: “Cẩn thận nóng.”

Vào miệng cảm giác trôi tuột, cô bón cho hắn uống rất nhiều.

Lúc uống hết chén cuối cùng, rốt cuộc hắn không nhịn được nhắc nhở: “Niệm Niệm, khóe miệng nàng dính cặn trắng.”

“Có lẽ là lúc nãy uống sữa đậu bọt sữa dính lại.”

Sơ Niệm cười nói, thè đầu lưỡi liếm mép một cái.

Đầu lưỡi hồng hồng giống như một cái bàn chải, lướt qua đáy lòng hắn, tản ra hương thơm mê người.

“Không phải chỗ đó.”

Hắn sáp lại gần, giọng nói đè thấp xuống, dùng lưỡi rắn của mình liếm cho cô, nhưng mà cặn sữa đậu dính lại đã lâu nên khô lại, hắn phải dùng tới răng, nhẹ nhàng cà cà một chút, cạy cặn đậu ra.

Đụng chạm nhẹ nhàng như vậy khiến cho cả người Sơ Niệm hơi run rẩy, khẽ ngâm một tiếng, môi vừa hé ra cho lưỡi rắn của hắn được cơ hội bất ngờ tiến quân thần tốc luồn vào.

Trong niệng hai người đều thoang thoảng mùi thơm sữa đậu vừa uống hòa lẫn vào nhau như rượu mạnh, làm cho cả hai đều váng vất.

Cuối cùng Sơ Niệm chợt phục hồi tinh thần lại, đấm vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, hắn mới buông cô ra.

“Sữa đậu nành!”

Sơ Niệm từ trong ngực hắn chui ra.

“Để lúc nữa quá lửa sẽ hỏng mất.”

Ngoài sữa đậu nành nấu sôi vừa mới uống, bên cạnh còn có một cái nồi lớn hơn, giống như cái thùng cũng đang nấu sữa đậu nành, chẳng qua đây là nấu để làm đậu phụ.

Làm đậu phụ không thể nấu sôi sữa đậu, phải giữ ở một nhiệt độ vừa phải, nếu không đậu phụ làm ra sẽ không ngon. Lúc Sơ Niệm quay ra thì thở phào nhẹ nhõm: “May mà nhiều sữa đậu, vẫn chưa sôi trào.”

Một bước quan trọng nhất để làm đậu phụ là làm đông, phải dùng loại nước chua làm đậu phụ.

Nước chua đơn giản nhất là nước chát. Cô dùng phần nước bã còn lại khi chế tạo muối tinh từ muối thô ở trong hồ muối.

Nước chát mặn đắng mặn chát.

Quá trình đông óc đậu phải vừa thêm nước chát vừa khuấy đều. Sơ Niệm không trở tay kịp đành phải gọi rắn lớn tới: “Cửu Di, mau tới hỗ trợ. Cầm gậy này, cứ khuấy đều theo hướng này.”

Sữa đậu nấu nhiều, đàn ông khí lực lớn, so với cô khuấy nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa tốc độ cũng rất đều.

Trong quá trình làm đậu phụ, Sơ Niệm bận đến mức trên trán cũng rịn ra một tầng tầng mồ hôi, vừa nóng vừa bận bịu.

Trước khi ép vào khuôn, Sơ Niệm múc ra hai chén, cho thêm chút đường làm được từ trái cây.

Đường làm từ trái cây này lấy từ một loại trái cây có độ ngọt vô cùng cao, ngọt lịm, mang theo hương trái cây nhàn nhạt thoang thoảng. Rất ngon, nhưng sản xuất được rất ít, loại trái này cũng rất khó tìm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.