“Niệm Niệm, ta nghĩ ta cần phải nói rõ một chút về thân phận của mình.” Rắn lớn nhìn người phụ nữ của mình bằng đôi mắt đầy yêu thương, cảm thấy tâm lý của cô nên được điều chỉnh.
Sơ Niệm vừa nghe xong câu chuyện trưởng thành có chút đáng thương, vẫn còn bị cuốn vào trong đó, không thể thoát ra.
Đột nhiên trở thành máy tần số rắn.
Đầu ngón tay và vảy của chàng có cùng nhiệt độ, hơi mát mẻ, nhiệt độ này vào đêm mùa hè rất dễ chịu, khiến cô trong tiềm thức dựa gần vào hắn.
Sau gáy Sơ Niệm được một vòng tay chống đỡ, cô chậm rãi dựa vào da thú trên giường.
Sau bữa tiệc nướng, trời đã nhá nhem tối, trong phòng lại sáng sủa, khác hẳn bên ngoài.
Cô có thể nhìn rõ từng tấc da thịt của hắn, màu mật ong và thanh tú, cân đối và đẹp đẽ dưới ánh trăng.
Sơ Niệm duỗi tay ra, vòng tay qua cổ người đàn ông, cùng nhau lăn về phía giường lớn phía sau.
Lúc này, hàng xóm bên ngoài gọi to: “Sơ Niệm, Cửu Di, mau thu thập củi đốt lửa đi, nhà của hai người ở ngoài phạm vi bộ lạc, gần đây phát hiện sói, nên cẩn thận.”
Bởi vì nhóm người Thủy Hách ra ngoài săn bắn bị sói giết chết hai người, hiện tại người trong bộ lạc đều đốt lửa để ngăn thú dữ vào ban đêm.
“Gom củi nhóm lửa, ta nhớ tới lần trước chàng đâu có dịch cho ta như vậy.” Sơ Niệm hai mắt tối sầm lại, nhìn về phía người đàn ông mang theo ý cười.
Còn nhớ lần trước đến bộ lạc, cô hầu như không thể hiểu được những người ở đây đang nói gì, nhiều nhất chỉ có thể biết là người ta đang gọi tên mình. Người hàng xóm cũng vào một đêm nọ gọi như vậy, rắn lớn khi đó dịch là, “Nàng ấy nói trời đã khuya, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn đi săn.”
Lúc đó cô đã hơi nghi ngờ rồi.
Phụ nữ trong bộ tộc không phụ trách việc săn bắn, vậy tại sao phải bảo cô đi ngủ sớm để chuẩn bị cho cuộc đi săn ngày mai.
Hóa ra là người đàn ông này cố tình dịch sai chỗ.
“Lần trước ta nghe nhầm.” Khóe mắt rắn lớn hiện lên chút chột dạ.
Sơ Niệm ôm mặt nghiêm túc nhìn hắn, “Ta tại sao không nhận ra chàng vẫn là một con rắn phúc hắc chứ?”
Nói xong, cô nói vọng ra bên ngoài: “Được, lát nữa ta sẽ đi đốt lửa.”
Người hàng xóm nói: “Ban đêm chú ý an toàn, có thú dữ thì hô, chúng ta sẽ đến ngay.”
Sơ Niệm kéo mặt người đàn ông lại gần và lớn tiếng đáp: “Ta hiểu rồi, cảm ơn tỷ.”
Khi rắn lớn định làm điều gì đó với mình, người phụ nữ thở dài bên tai hắn, hơi thở ấm áp cứ phả vào tai, “Được rồi, chàng thân yêu, buổi tối có dã thú, ta rất sợ hãi. Vì sự an toàn của chúng ta, ra ngoài đốt lửa thôi.”
Rắn lớn bất lực lặp lại: “Niệm Niệm, chúng không dám.”
Chỉ với việc có hắn ở đây, những con thú khác đương nhiên không dám tới gần.
“Nhưng nếu chúng ta không đốt lửa thì sẽ rất kỳ lạ.” Sơ Niệm chớp mắt, giả vờ vô tội nhìn hắn.
Rắn lớn biết rằng cô chỉ đang chống chế, nhưng những người khác đều có lửa, việc họ không có lửa quả thật không ổn cho lắm.
Hắn chỉ có thẻ lăn ra khỏi người phụ nữ của mình rồi đi ra ngoài nhóm lửa.
Sau khi hắn đi ra ngoài, Sơ Niệm mở cửa sổ bên giường quỳ trên da thú, dựa vào khung cửa sổ, nhắc nhở: “Đá lửa, đừng quên đá lửa.”
Tuy rằng nhà bọn họ cách người khác xa một chút, nhưng nếu người khác nhìn thấy hắn phun ra lửa, vậy cũng sẽ bị coi là yêu quái.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng" 2. Em Ấy Thật Lạnh Nhạt 3. Tạo Tác Thời Gian 4. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ =====================================
Người đàn ông quay trở lại nhà lấy đá lửa, đập hai lần rồi châm lửa đốt phần gỗ còn sót lại sau khi xây nhà.
Sơ Niệm nhìn thấy người đàn ông thu dọn đống củi còn lại sau khi đốt lửa, nhưng chỉ không nhìn hắn một lúc, người đàn ông đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Sơ Niệm nghi ngờ nghiêng nửa người ra, định gọi ai đó thì một đôi bàn tay to từ bên ngoài kéo cô ra.
Cửa sổ bị người đàn ông đóng lại, nhưng cô vẫn quỳ gối trước cửa sổ, hai cánh tay đặt trên thành cửa sổ, quay mặt vào tường, giống như đang phải úp mặt vào tường hối lỗi vậy.
Không phải cô không muốn cử động, mà là toàn bộ phần eo của cô đã bị bàn tay của người đàn ông kìm lại.
Cô không thể di chuyển.
“Cửu Di, thả ta ra nào!”
Khi xoay người, gót chân của cô đã đá vào thứ mà lẽ ra cô không nên đá.
Cơ thể của người đàn ông rõ ràng là cứng ngắc, người đàn ông hít sâu một hơi, cúi thấp người, bao bọc lấy cô.
“Chàng không sao chứ?” Sơ Niệm trầm giọng hỏi.
Đừng nói là đá hỏng rồi nhé.
Người đàn ông không nói tiếng nào, Sơ Niệm càng lo lắng hơn, khi quay đầu lại, cô thấy khuôn mặt của người đàn ông đã chạm tới sau đầu, lộ ra một đôi răng ranh nhỏ, cắn một cái vào sau gáy cô.
Một chút đau đớn không đáng kể để lại cảm giác tê buốt, tê dại, giống như một viên sỏi nhỏ ném xuống nước, và những gợn sóng lắc lư sau một tiếng động truyền đến từng tế bào trong cơ thể.
Khuôn mặt của người đàn ông vẫn còn ở trên cổ cô, hơi thở ấm áp khiến tai cô từ từ đỏ lên, hắn nhẹ giọng hỏi: “Niệm Niệm có đau không?”
Sơ Niệm đã thấy choáng váng, ngây ngốc lắc đầu, “Không đau.”
Người đàn ông cười khúc khích, giọng nói rõ ràng và dễ chịu, “Vì vậy ta cũng không cảm thấy đau.”
Chàng… chàng đi một vòng lớn như vậy chỉ để bày tỏ rằng mình không đau thôi hả?
Sơ Niệm khịt mũi, tấm da thú trên người phút chốc biến mất. Người đàn ông đêm nay dịu dàng và thô lỗ, giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nhưng khi xé da thú thì động tác lại rất gọn gàng ngăn nắp.
Sự hoang dã thỉnh thoảng khiến Sơ Niệm đặc biệt thích thú.
Nhưng hai người không nên ở trong tư thế này!
Rắn lớn rõ ràng là muốn thể hiện chủ quyền, địa vị và lấy lại hình tượng của mình, cho nên đêm nay có thể nói hắn là một kẻ rất mạnh, hung tợn về mọi mặt, hung tợn gấp đôi.
Sơ Niệm muốn rút lui, nhưng không có đường lui.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đã không còn là sáng sớm, mặt trời đã ngả sang bán cầu Tây, ít nhất cũng đã hơn hai giờ chiều.
Sơ Niệm xoa xoa phần eo đau nhức và phần bụng sưng tấy của mình, tình mẫu tử dành cho con rắn nhỏ hoàn toàn tiêu tan.
Vào buổi tối, Đại vu sẽ gửi lời chúc của thần đến Mị Mị. Món quà của cô đã được chuyển đến, nhưng để buổi tối vẫn có thể tham gia, cô quyết định nằm trên giường nghỉ ngơi một chút.
Cơ thể của cô đã rất sạch sẽ, đêm qua rắn lớn đã mang cô ra sông tắm rồi.
Chỉ là làm việc chăm chỉ cả đêm, ngay khi thức dậy, bụng cô đã bắt đầu cồn cào phản đối.
Trong khi cô đang phân vân xem có nên đi ra ngoài và tìm thứ gì để ăn hay không thì cửa nhà đã được mở ra.
“Niệm Niệm, nàng tỉnh rồi à?”
Đó là giọng nói của rắn lớn.
Sau khi dọn đến đây, cô không muốn người ngoài nhìn thấy bên trong nhà ngay khi vừa mở cửa bước vào, nên đã đặt một tấm vách ngăn bằng tre giữa cửa và giường, như một bức bình phong xấu xí.
Trước khi người đàn ông bước vào, cô nhanh chóng nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ.
Sau khi người đàn ông đi vào, hắn đặt thức ăn nóng hổi đã chuẩn bị sẵn lên bàn đầu giường, mùi thức ăn thơm nồng xộc vào mũi, dạ dày lập tức phát ra tiếng ùng ục lớn hơn.
Cô muốn giả vờ ngủ nhưng không chịu được nữa, vừa mở mắt ra đã thấy người đàn ông đang múc một thìa cháo đưa qua, còn rất cẩn thận thổi cho bớt nóng: “Niệm Niệm ăn một chút đi, còn nóng đấy.”
Đương nhiên lúc ăn cơm cũng không thể ngủ, Sơ Niệm từ từ ngồi dậy dựa vào tường nhưng vẫn bị chạm vào chỗ đó, cô khẽ hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông rồi cúi đầu húp cháo.
Sau khi húp hết một bát cháo và ăn một ít thịt nướng, cơ thể cô cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái và khỏe khoắn hơn.
Có thể thấy rằng người đàn ông đã biết lỗi của mình, thái độ của hắn rất đúng đắn, hắn đang cố gắng để lấy lòng cô.
Sau khi Sơ Niệm khịt mũi nói: “Lần sau phải nghe ta nói. Ta bảo chàng làm gì chàng mới được làm.”
Rắn lớn nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Sơ Niệm quá lười biếng để tiếp tục cằn nhằn thêm.
Rốt cuộc tối hôm qua cô cũng đã nếm được một loại ngọt ngào khác, mới khiến cô suýt nữa thì bị lật xe.
Hậu quả của sự ngọt ngào này, thật là…
Nghỉ ngơi một buổi chiều, chưa tới tối Sơ Niệm đã hồi phục.
Cô vươn vai và không quên duỗi chân thở dài, “Còn trẻ thật là vui.”
Nếu là trước đây, cô sao có thể dám nghĩ mình có sức khỏe tốt như vậy, có thể chịu được quăng quật của loài phi nhân loại.
Vào buổi tối, với tư cách là cha mẹ của nhân vật chính, tối nay Giang Nhu và Miêu Phát sẽ làm một bữa ăn có thịt cho tất cả những người trong bộ lạc.
Có hơn 100 người trong toàn bộ bộ lạc, đó là một nhiệm vụ rất lớn.
Khi Sơ Niệm sang tìm Giang Nhu, trong nhà chỉ có Giang Nhu và em bé.
“Trông cô có vẻ rất vui.” Sơ Niệm cười nói.
Một nụ cười hạnh phúc lại nở ra giữa lông mày và đôi mắt của Giang Nhu, nụ cười trên môi, cô kéo Sơ Niệm đến bên giường, “Nhìn xem, hôm nay Mị Mị thật là xinh đẹp.”
Đứa bé mặc bộ quần áo Sơ Niệm may.
Sơ Niệm duỗi ngón tay ra trêu chọc nó, nó cười khúc khích với cô, Sơ Niệm khen ngợi: “Mị Mị thật đáng yêu, hôm nay con là tiểu phúc tinh đó nha, nhất định phải lớn lên thật khỏe mạnh.” Trong hoàn cảnh này, sức khỏe là lời chúc phúc tuyệt vời nhất.
Một lúc sau, trời sắp tối, nhưng Giang Nhu vẫn là người duy nhất trong phòng, Sơ Niệm không khỏi hỏi: “Hai người vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với nhau sao, sao vẫn không thấy Miêu Phát đâu?”
“Đã nói chuyện cả rồi, nếu không tôi làm sao còn cười được. Thật ra chàng cũng không tệ, ở đây là vấn đề về quan điểm, tôi nghĩ mình có thể cùng chàng giải quyết.”
Có vẻ như cả hai thực sự đã nói rất nhiều.
Sơ Niệm có thể hiểu. Người nguyên thủy và người hiện đại khác nhau không chỉ một chút về quan điểm, nhưng chỉ cần người đàn ông sẵn sàng giao tiếp và Giang Nhu sẵn sàng cố gắng, thì không vấn đề gì là không thể giải quyết.
Giang Nhu nói, “Bởi vì đêm nay là tròn trăm ngày của Mị Mị, chàng ấy đã ra ngoài săn bắn, nói rằng phải mang về những gì tốt nhất cho chúng ta.”
Sơ Niệm vốn là tới đây để giúp đỡ, nhưng hiện tại nguyên liệu vẫn chưa tới, bọn họ chỉ có thể đợi thêm một lát.
Cô lấy ra vài cái túi nhỏ từ trong ba lô sau lưng, trong đó có muối và các loại gia vị khác, “Đây là muối và gia vị, không nhiều lắm, nhưng tôi có thể miêu tả cho cô biết chúng trông thế nào, ngoại trừ muối, hầu hết chúng đều có thể hái được.”
“Niệm Niệm, cái này tôi không dám nhận đâu.” Giang Nhu cảm thấy những gì Niệm Niệm cho cô rất nhiều, gà và cừu lần trước, da thú lần này, quá nặng, cô không thể nhận.
Sơ Niệm nắm lấy tay cô, cười nói: “Đang suy nghĩ gì vậy, lần trước đến lều của Đại vu, cô sợ như vậy mà vẫn đi cùng tôi, hơn nữa không phải chúng ta đã nói sẽ làm chị em tốt của nhau sao, trong tương lai biết đâu tôi sẽ có chuyện quan trọng cần nhờ cô giúp đỡ.”
“Nếu cô cần tôi giúp đỡ gì, cứ thoải mái nói ra.” Giang Nhu kiên định nói.
Sơ Niệm nhìn vẻ nghiêm túc như sắp xông pha vào khói lửa của cô ấy, không khỏi bật cười, “Ngốc ạ, không phải cô đã cho tôi thứ quan trọng nhất rồi sao?”
Dù sao thì nhân loại cũng là một chủng tộc sống quần cư. Ngay cả ở những nơi giao thông bất tiện và không có tín hiệu, không ai có thể sống cả đời một mình.
Cô và rắn lớn có thể dựa vào nhau, nhưng điều này chỉ khiến cô không phát điên một mình.
Sau khi đến đây, cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Sự quen biết và tình bạn mà Giang Nhu dành cho cô cũng là niềm an ủi trong lòng, là nguồn gốc khiến cô ngày càng vui vẻ hơn.
Đặc biệt là dù cô ấy xuýt bị Đại vu ra lệnh thiêu chết, dù rất sợ nhưng cô ấy vẫn muốn đi cùng cô vào căn phòng đó. Họ chính là bạn thân của nhau từ giây phút ấy.
Trong thế giới chỉ có vài người hiện đại này, bạn bè chẳng phải là món quà tuyệt vời nhất sao?
Hai người nhìn nhau với tình hữu nghị sâu đậm trong ánh mắt.
Lúc này, đám đông bên ngoài bắt đầu sôi nổi, có người vui mừng reo lên: “Miêu Phát đã trở lại rồi.”
Sơ Niệm cười nói: “Đi đi, hôm nay cứ để tôi trông bé cho, bữa tối phụ thuộc vào tay nghề của cô rồi.”
Giang Nhu gật đầu, “Được.”
Khi cô ấy đi ra ngoài, nhìn thấy rắn lớn canh giữ cửa nhà, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô ấy cười nói: “Vào đi, Niệm Niệm đang đợi huynh ở bên trong.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]