Chương trước
Chương sau
Bởi vì cô náo loạn đùa nghịch như thế, vốn dĩ chỉ là rửa tay thôi, cuối cùng hai người lại chơi đánh trận dưới nước, cả người ướt dầm dề mới từ dưới nước lên.

Người đàn ông làm theo lời cô nói, đào hai con gà vùi dưới đất lên.

Lớp bùn bao bên ngoài cái lá đã trở thành một lớp vỏ bùn cứng rắn, sau khi dùng đá gõ gõ lên, vỏ bùn vỡ ra, để lộ cái lá ở bên trong.

Lúc trước gà nướng bùn chính là dùng lá sen để bọc, ở đây chưa thấy lá sen bao giờ, Sơ Niệm chọn một loại lá to có hương nhàn nhạt để dùng, lúc làm ra gà nướng bùn cũng có hiệu quả như nhau.

Sau khi mở lớp lá ra, thịt gà bên ngoài sáng bóng màu táo nâu đỏ sẫm, hương vị gà nóng hổi hòa trộn với hương thơm thanh mát của lá cây bay vào mũi.

“Nhìn đi, bây giờ còn nghi ngờ ta ngốc nữa không?” Sơ Niệm hung hăng nói.

“Không đâu.” Rắn lớn yếu ớt nói.

Sơ Niệm nóng lòng muốn thử, xé một miếng thịt gà cho vào miệng, thịt gà giòn giòn mềm mềm, không hề có chút dầu mỡ ngấy nào, mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Mắt cô sáng lên, quả nhiên là hương vị trong kí ức.

Cô lại xé một miếng đưa tới cho rắn lớn, “Nếm thử xem, hương vị của bùn.”

Mặc dù rắn lớn ngửi thấy mùi thơm, vẫn có chút chần chừ như cũ. Nhưng sau khi ăn một miếng theo động tác của Sơ Niệm, trực tiếp ngậm luôn cả ngón tay Sơ Niệm vào miệng, đầu lưỡi còn liếm một vòng trên ngón tay cô.

Sơ Niệm không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh, đè thấp giọng nói giận dỗi nói: “Được rồi, ăn cơm thôi, không cho phép linh tinh.”

Hắn càng ngày càng biết cách ỡm ờ rồi.

Bình thường thì không biết phải làm sao với sự trêu chọc của cô.

Ăn nửa con gà, với ăn thêm một ít tôm ở bên trong, Sơ Niệm ôm bụng dựa vào thân cây nghỉ ngơi, cảm thán “Vẫn là thịt thơm ngon nhất.”

Mấy ngày này chỉ có trà thô cơm nguội thật sự là hao mòn con người.

Sau khi ăn xong, hai người chậm rì rì nắm tay nhau trở về.

Nhành cây khô với lá khô trong rừng tương đối nhiều, dẫm dưới chân phát ra tiếng rột roạt, Sơ Niệm cứ khăng khăng phải dẫm lên như thế, dẫm xong còn cười hi hi ngây ngốc.

Những ngày như thế này thật sự rất nhẹ nhõm, vui vẻ.

Lúc đi tới bên ngoài sân, cô lại nhìn thấy Bạch Tuyết, nó đang ở tường vây bên ngoài sân hình như rất nóng ruột, lúc về thì chà sát lên tường vây, thậm chí còn dùng cái sừng đẹp đẽ của mình đụng đụng lên tường rào.

Nếu không phải tường rào đã từng được gia cố, dựa vào sức mạnh của kì lân, cũng có khả năng làm đổ đỉnh tường vây rồi.

“Bạch Tuyết, không được.” Sơ Niệm chạy tới, mở cửa cho Bạch Tuyết.

Cũng không biết tên nhóc nghịch ngợm này vừa rồi chạy ra như thế nào, bây giờ lại sốt ruột muốn vào trong.

Nhưng sau khi cô mở cửa, quay đầu lại thì phát hiện không thấy Bạch Tuyết đâu nữa rồi.

Lúc Sơ Niệm còn đang nghi ngờ, Bạch Tuyết đã dùng chiếc sừng của mình dịu dàng đụng đụng vào lưng cô, hình như là đang làm nũng.

Nhưng mà cô vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Rõ ràng nó vừa mới ở bên ngoài, lẽ nào lại xuất hiện chớp nhoáng, rồi đột nhiên xuất hiện bên cạnh tay mình làm nũng với mình.

Lúc mày cô đang ccau lại vì không hiểu, rắn lớn gọi cô lại, chỉ về một hướng, “Niệm Niệm, nhìn bên kia.”

Sơ Niệm nhìn về phía tay hắn chỉ, ở góc tường phát hiện một cái chân màu trắng.

Còn có một con kì lân nữa.

Như thế này nghĩ lại tất cả mọi thứ đều thông suốt rồi.

Cô nói rồi vừa rồi lúc đang săn mồi trong rừng Bạch Tuyết đột nhiên lại không ăn ý với mình như thế, thế mà lại còn dọa cô nhảy dựng lên, thì ra Bạch Tuyết vừa rồi là một con kì lân khác.

Nói thế là thông suốt rồi.

Vừa rồi con kì lân này dám tiếp cận lại gần cô chắc là vì nguyên nhân trên người cô có mùi của Bạch Tuyết, không dám lại quá gần chắc là vì mùi của rắn lớn trên người cô càng nồng đậm hơn.

Bây giờ lại trốn, chắc hắn cũng vì có rắn lớn ở đây.

Ban đầu lúc Bạch Tuyết mới bị thuần dưỡng, nhìn thấy rắn lớn cũng bị dọa bán sống bán chết.

Con kì lân khác kia hình như vẫn chưa biết được bản không trốn không kĩ, đã bị phát hiện từ lâu rồi.

Bạch Tuyết cũng nhìn về phía đó, miệng phát ra tiếng “chít chít” giống như tiếng chim kêu.

Cái chân ở bên kia động đậy, do dự rồi đáp một tiếng “chít”

Một màn này thật là thú vị.

Vẫn còn nhớ lúc một mình thì Bạch Tuyết sẽ đi tìm bò lưng đen con để chơi.

Bò lưng đen con sau khi lớn lên thì hình thể rất lớn, Bạch Tuyết sẽ chọn những con con mới để chơi.

Là động vật bầy đàn, một mình cô đơn thật sự là rất đáng thương.

Bây giờ lại xuất hiện một con kì lân, đây đúng là một chuyện vui.

Nhìn thấy con kì lân mới tới vẫn không dám tới đây như cũ, Bạch Tuyết hình như hơi lưỡng lự có cần phải tới không hay không.

Sơ Niệm kéo rắn lớn vào trong sân, về phần cửa sân thì cứ mở như thế, dù sao bình thường Bạch Tuyết cũng hay tự ra ngoài đi chơi, hoàn toàn không cần phải lo lắng nó sẽ đi mất.

Vào lúc chạng vạng tối, Bạch Tuyết tự mình trở về, tới chỗ mà nó nghỉ ngơi hàng ngày. Đây chính là thói quen của động vật được nuôi ở nhà, buổi tối sẽ về nhà.

Sơ Niệm vốn dĩ cho rằng con kì lân kia cũng sẽ về theo.

Nhưng mấy ngày tiếp theo, Sơ Niệm cũng đều nhìn thấy con kì lân mới tới kia lắc lư trước tường vây.

Còn có một lần cô còn nhìn thấy hai con kì lân ở bên hồ nước, chơi trò đuổi bắt. Cứ như thế, chỉ cần là ban ngày, hai con kì lân hình bóng không rời, vào buổi tối, Bạch Tuyết về trong sân nghỉ ngơi, còn con kì lân kia thì ngủ ở bên ngoài tường vây.

Kì lân dã sinh chỉ cần cỏ xanh thì cái gì cũng ăn, hoàn toàn không kén chọn. Chỉ có Bạch Tuyết được chiều chuộng thành quen đi thì mới chỉ thích ăn rau mùa đông. Con kì lân kia từng nếm thử hương vị của rau mùa đông cũng rất thích, nhưng vẫn kiên trì không bước qua Lôi Trì nửa bước, Sơ Niệm dụ dỗ thế nào cũng không vào trong.

“Có phải bọn nó đang yêu đương không nhỉ?” Sơ Niệm ở trên hang phía trên quan sát hai con kì lân đang thân mật dưới tàng cây, hỏi rắn lớn ở sau mình.

Rắn lớn nhìn xuống dưới một cái, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.

Sơ Niệm ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Làm sao chàng biết được con kì lân kia là đực chứ? Lỡ như là chị em với Bạch Tuyết thì sao?”

“Xem khí tức.”

Thật không ngờ, hắn còn có loại kĩ năng này.

Tới một thời gian nhất định, Bạch Tuyết lại về trong sân. Sơ Niệm cũng không tiếp tục làm phiền hình thức sống chung này của bọn nó, không vào thì không vào.

Cô lại nằm một chút, từ vòng tay của người đàn ông chui ra ngoài, bắt đầu tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.

Cô dùng trúc bện một chiếc giỏ, chậm rãi tiếp tục bện, cuối cùng biến thành hình dáng một cái đèn, ở trên cùng có một khe hở có thể cho một tay vào được.

Đèn trúc như thế này một lúc làm hai cái.

Đã nói là tới lúc con của Nhu Nhi được trăm ngày thì cô sẽ tặng quà mà, quà tặng này đương nhiên là cô phải chuẩn bị thật tốt.

Nhưng mà cô còn có dự định khác, hy vọng tới lúc đó có thể nhận được một đáp án trôi chảy suôn sẻ.

Sau khi làm xong cả hai cái đèn trúc, Sơ Niệm nhìn rắn lớn vẫn uể oải lười nhác nằm ở cửa động như cũ, lấy một viên đá nhỏ: “Chúng ta xuống dưới hái quả đi.”

Rắn lớn trồng rất nhiều cây ăn quả, bên ngoài thậm chí còn vây lại thành một vườn cây ăn quả, quả gì cũng có, táo, lê, quả hộp bí mật, còn có quýt bưởi nữa.

Tháng chín đúng vào mua thu hoạch, bây giờ trong vườn cây ăn quả vô cùng náo nhiệt.

Sơ Niệm lấy một cái làn, rồi đưa cho rắn lớn một cái.

Gần đây nhất, sau khi cô thử dùng trúc để đan đồ đạc, lúc hưng phấn làm rất nhiều đồ chơi nhỏ, cái làn này thích hợp nhất để hái quả.

Vốn dĩ hai con kì lân đang hẹn hò trong vườn cây, sau khi thấy Sơ Niệm với rắn lớn ra ngoài, con kì lân kia cảnh giác chạy trốn, Bạch Tuyết kêu mấy tiếng rồi tới bên cạnh người Sơ Niệm làm nũng.

Sơ Niệm sờ sờ đầu nó, nói với nó: “Tiếp tục đi hẹn hò đi, chị đang bận.”

Bạc Tuyết nghe không hiểu lời của Bạch Tuyết, tiếp tục ân cần niềm nở đi theo sau Sơ Niệm.

Hoa quả trong vườn quả trên cơ bản đều đã lục tục chín hết rồi, nhiều quả như thế trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không ăn hết được, giống như những quả có thể để được lâu như táo thì còn tốt một chút, những thứ không để được lâu thì hết sức phiền phức.

May mà cô có chuẩn bị một nhà kho để chứa trái cây, trước mắt nhìn có vẻ trái cây lưu trữ ở trong đó có thể để được thời gian rất lâu.

Lần trước quả mật đào cô đưa về để một tháng mới ăn, nước quả vẫn dồi dào như cũ, chỉ có lốm đốm chút bị hư thôi, chắc là trên đường di chuyển bị va đập, loại quả này không để lâu được.

Cây ăn quả thông thường không phải rất cao.

Sơ Niệm giống như một con khi hoạt bát, linh hoạt, nhanh chóng dễ dàng trèo hết cây này tới cây khác, nằm bò trên cành cây nháy mắt ra hiệu với rắn lớn, “Nhìn xem, bây giờ ta cao hơn chàng thật nhiều.”

Miệng người đàn ông mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong mắt tràn ngập sự nuông chiều, “Niệm Niệm cao nhất.”

Điều này không hề có ý nghĩa hơn thua hiếu thắng, đây chính là điều thương thấy giữ các cặp tình nhân. Ngốc ngốc nhưng lại rất vui.

Sơ Niệm đứng trên cành cây, có thể hái được đa số quả xuống, cô nói với rắn lớn ở bên dưới: “Lát nữa ta sẽ hái quả trên cao xuống, chàng nhớ phải đỡ nhé.”

“Niệm Niệm, cẩn thận nhé.” Rắn lớn lo lắng nói.

“Độ cao thế này thì tính là gì chứ, lúc nhỏ trong nhà có một cây lê, quả lê yếu ớt mỏng manh không thể trực tiếp dùng cậy chọc cho quả rơi xuống như cây táo tàu, đều là ta phải trèo lên hái xuống.” Mắt mày cô cong cong, trong ánh mắt đều là ánh sáng của sự vui vẻ. “Chỉ là ta không ngờ tới, có một ngày ta thế mà lại có một vườn cây ăn quả, nhiều quả như thế, một ngày một quả, ta sợ phải ăn tới hai ba năm ấy chứ.”

Làm một tiểu phú bà, ngồi ôm một vườn cây ăn quả, cô cười hết sức sáng lạn.

Những quả đưuọc hái xuống, khi rắn lớn nhặt từ trong làn bỏ vào trong túi da thú, cô dặn dò: “Cẩn thận chút, những quả này không được để bị dập đi đâu nhé, dập rồi thì không để được đâu.”

Hái mấy cây ăn quả, những túi da thú đưa đi đều được bỏ đầy rồi.

Sơ Niệm dựa vào cành cây để nghỉ ngơi, nhìn công trình to lướn đang còn lại, thở dài một hơi nặng nề, “Lúc nhỏ không có trái cây để ăn, bà ngoại liền mua một cây giống, sau khi trồng vài năm mới có quả để ăn, lúc đó ta là đứa trẻ hạnh phúc thứ hai của cả lớp. Chúng ta ngưỡng mộ nhất chính là Vương Lâm có vườn cây ăn quả. Nhưng bây giờ có vườn cây ăn quả rồi mới biết, hái nhiều như thế, mệt mỏi như thế.”

Rắn lớn cuối cùng cũng đóng thùng xong tất cả trái cây, cô nằm nghiêng trên một nhánh cây xù xì nhìn từ trên nhìn xuống.

Người đàn ông đứng trên thảm cỏ dưới tán cây, nghênh đón ánh sáng rực rỡ, dung nhan mạnh mẽ tuấn dật, nhìn cực kì đẹp mắt.

Hắn nghe thấy tiếng than thở của Sơ Niệm, trầm giọng nói: “Niệm Niệm mệt rồi thì đừng làm nữa, còn lại để ta làm cho.”

Sơ Niệm cười nói: “Chàng có biết cái gì gọi là khẩu thị tâm phi không?”

“Khẩu thị tâm phi?” Người đàn ông nghi ngờ lắp lại.

Sơ Niệm cong môi cười nói: “Lúc phụ nữ nói không thích chính là thích, lúc phụ nữ nói thích cũng là thích. Phụ nữ nói không cần nghĩa là cần, phụ nữ nói cần cũng có nghĩa là cần.”

Quả nhiên rắn lớn bắt đầu mù mờ luôn rồi, cau mày lại hết sức khó hiểu.

Sơ Niệm bắt đầu nghiêm túc giải thích: “Ví dụ ta nói, hái quả mệt quá, nhưng thật ra ta rất thích vườn cây ăn quả này, hơn nữa cũng thích nhiều trái cây như thế, đây chính là gánh nặng ngọt ngào, chính là biểu hiện của khẩu thị tâm phi.”

Rắn lớn như hiểu như không gật đầu, chậm rãi lại gần.

Cảm giác áp lực đột nhiên tới khiến Sơ Niệm thấy sai sai, không tự chủ được mà run run giọng nói: “Chàng đừng dựa vào ta gần như thế.”

Người đàn ông hình như nghe hiểu, lại hình như nghe không hiểu, hai bước đã tới trước người cô rồi, còn giơ tay ra, trực tiếp dán về phía Sơ Niệm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.