Chương trước
Chương sau
Cô thích hai miếng vảy xinh đẹp này, hắn bèn cuốn lấy cô đưa cô tới, chủ động đưa lên bộ phận mềm mại nhất trên người hắn.

Đến gần nhìn hai miếng vảy này cực kỳ xinh đẹp, theo ánh sáng của đá phát sáng rơi lên phía trên, tràn ngập ánh sáng lấp lánh.

Cô giơ tay sờ lên, xúc cảm hình như cũng mềm mại hơn chỗ vảy cứng rắn khác một chút, làm cho Sơ Niệm không nhịn được nghĩ đến mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, nghe nói vảy của người cá cũng xinh đẹp mềm mại như này.

Trong khoảnh khắc cô chạm đến vảy của rắn lớn, cô cảm nhận được cơ thể rắn lớn đột nhiên cứng lại trong nháy mắt, rắn lớn hít thở nặng nề, mang theo khí tức hương cỏ cây như một trận gió cô ngẩng đầu, rốt cuộc phát hiện dị thường của rắn lớn.

Màu mắt của rắn lớn trong ngày hôm nay tựa như đặc biệt sâu thẳm, giống như giếng cổ, sâu không thấy đáy. Mà trong vành mắt hắn còn mơ hồ có tơ máu dao động, thoạt nhìn cực kỳ bất thường….

Một màn này cực kỳ giống với lúc hắn vừa mới đưa cô về.

Hình như lúc đó cũng là cuối tháng sáu, không bao lâu nữa sẽ sang tháng bảy.

“Cửu Di?” Cô nói, trong giọng nói có chút bất an: “Có phải là thân thể chàng không thoải mái, ốm rồi sao?”

Nghe thấy tiếng kêu của cô, đuôi rắn cuốn trên người cô hơi xiết chặt, vảy giáp lạnh buốt dính lên làn da mềm mại của cô, mang theo đau buốt nhỏ vụn. Không cần cúi đầu nhìn cũng biết, trên làn da mềm mại trắng nõn của cô chắc chắn đã phiếm hồng.

Sơ Niệm lấy tay vỗ nhẹ lên gáy hắn, muốn vỗ về hắn, mềm giọng hỏi: “Có phải chàng cũng rất là sợ nóng phải không, từ lúc từ bộ lạc núi Xà Thần quay về, sao ta luôn thấy chàng ngâm ở trong đầm nước.”

Trong tự nhiên, những động vật khác vào lúc mùa hè nóng bức đều phải ngâm người trong hồ nước, hoặc là dính đầy bùn nhão trên người để giải nhiệt.

Mặc dù Cửu Di có cấu tạo cơ thể của con người, nhưng về thể chất vẫn sẽ có chút khác với con người, bản chất tập tính sinh tồn của hắn vẫn gần với loài rắn hơn một chút.

Chỉ là, cô biết rắn sẽ vì sợ lạnh mà biết ngủ đông, vào mùa đông rắn lớn quả thực cũng rất lười biếng, nhưng lại không rõ loài rắn có sợ nóng vào mùa hè hay không.

Lưỡi của rắn lớn phun ra nuốt vào, phát ra tiếng xì xì, từ từ tiến đến gần gương mặt của Sơ Niệm, liếm láp lên mặt cô ướt nhẹp, chọc cho Sơ Niệm cười không ngừng đẩy hắn ngăn hắn: “Cửu Di, chàng làm gì thế, sao lại như đứa trẻ thế này, không phải đã nói là không được đùa như này rồi sao?”

Vừa nói xong, đã có chóp đuôi xấu xa nào đó lại bắt đầu gây chuyện rồi, từ mắt cá chân cô bắt đầu trườn lên, vảy hơi lạnh dán lên da rất dễ chịu, nhưng nó cứ không thành thật, khẽ khàng lướt trên người cô, mang đến những rung động, trong chốc lát cũng không phân rõ là ngứa nhiều hơn hay là đau nhiều hơn.

Giọt nước trên người cô rơi xuống, tạo nên âm thanh tí tách nhỏ bé, giống như tiếng trống chậm rãi, khiến tầm nhìn của cô theo bản năng nhìn xuống dưới.

Thiếu nữ nhỏ nhắn bị một con rắn lớn to dài cuốn lấy, màu sắc mờ tối, hai màu là màu vàng mơ hồ không rõ và màu trắng mềm mại quấn quýt đan xen nhau, giống như bích họa được vẽ trên bức tường cổ kính, thần bí cổ xưa, đang tiến hành một loại nghi thức nguyên thủy nào đó.

Lần này lúc chóp đuôi của rắn lớn chạm đến hồ nước, mang theo một chút tìm tòi cẩn thận và nắm chắc đã định liệu từ trước.

Hắn biết tác dụng ở đó và bí mật được che giấu.

Chóp đuôi chìm vào đầm nước cũng làm cho Sơ Niệm nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cô nhớ tới, vào mùa xuân cô đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý đầy đủ cho bản thân, đón nhận kỳ động dục của hắn đến.

Lại không thể ngờ tới, kỳ động dục của hắn lại bắt đầu từ mùa hè.

Trước đây cô e ngại sự khác biệt hình thể của bọn họ, sợ mình không thể tiếp nhận hắn, sợ mình sẽ chùn chân.

Nhưng giờ đây bọn họ là tình lữ thực sự, xuất phát từ tình cảm, tận hứng mà làm, tất cả đều thuận theo tự nhiên, làm sao cô có thể từ chối sự cầu hoan của hắn đây.

Hơn nữa thoạt nhìn tên ngốc này đã nhịn một khoảng thời gian rồi.

Chóp đuôi của rắn lớn ở trong nước mang theo một vũng nước xuân, nước chảy róc rách, chảy uốn lượn. Dần dần chạm đến chỗ sâu ở xa, Sơ Niệm kêu lên một tiếng hừ hừ, đau đớn bấm móng tay vào trong thịt mềm giữa những cái vảy của hắn, để nó biết kịp thời thoái lui.

Nhưng Sơ Niệm không ngờ tới được là, đầu rắn của nó cúi xuống, lưỡi rắn thăm dò tiến vào bắt đầu cuộc tìm kiếm mới.

“Đừng!!”

Đầu rắn của hắn ngẩng lên, xì xì hai tiếng, tựa như đang hỏi “Tại sao”?

Sơ Niệm ôm lấy đầu rắn của hắn, lúc nói chuyện cần phải hít sâu một hơi, mới có thể để hơi thở ổn định lại, nói ra lời nói rõ ràng: “Chàng…. Chàng học những thứ này từ ai?!!”

Lần này hắn rõ ràng thành thục thông thạo việc đời, thậm chí làm cho Sơ Niệm nghi ngờ có phải như là đã từng luyện tập từ trước.

Đặc biệt là, đặc biệt là dùng lưỡi, lưỡi rắn của hắn vừa dài lại vừa nhỏ mềm, đoạn trước nhất của lưỡi rắn còn phân nhánh.

Chuyện này ai mà chịu cho được!

Nửa thân trên của người đàn ông chậm rãi biến thành hình người, gương mặt tuấn tú, vành tai hơi phiếm hồng: “Ta từng hỏi bọn Miêu Phát.”

Sơ Niệm sửng sốt, đột nhiên phản ứng kịp.

Hỏi qua rồi, có thể hỏi cái gì?

Tất nhiên là chuyện buổi tối hôm đó bọn họ nhìn thấy ở bờ sông rồi.

Thân hình hắn cao hơn cô rất nhiều, cô có thể nhìn rõ, tất nhiên hắn nhìn càng rõ hơn.

Đặc biệt là mặt trăng hôm đó cực kỳ to và tròn, sáng đến mức cái gì cũng có thể nhìn rõ.

Hình như hôm đó hắn đã hỏi cô, là cô đã bịt miệng hắn lại, nghĩ rằng chuyện này quá là xấu hổ thế là không giải thích với hắn.

Thiên tính vạn tính, không ngờ hắn một tên thẳng nam sắt thép này nhanh chóng đạt được sự chấp nhận của nhóm thẳng nam sắt thép khác, còn tiến hành học lớp sinh lý.

“Niệm Niệm, không được sao?”

Sơ Niệm cực kỳ mắc cỡ, nói chuyện bắp đầu lắp bắp: “Không phải….”

Người đàn ông siết chặt đuôi, sau khi vây giữ cô lại lại biến thành rắn, thò đầu xuống.

Sơ Niệm: “!!!”

Không phải như thế này!

Nhưng cô đã nói không nên lời nữa rồi.

Đầu óc cô trống rỗng, cơ thể mềm nhũn như không có xương vậy, mặc hắn bắt chẹt, căn bản không có sức lực suy nghĩ.

Tân suất hô hấp của một người một rắn loạn thành một đoàn, Sơ Niệm cảm thấy bản thân như đang xông hơi vậy, làn da đỏ ửng, trên eo bị rắn quấn quanh đã in lên một tầng vân rắn như mây, giọt mồ hôi óng ánh không ngừng toát ra, thuận theo cần cổ chảy xuống, kéo dài không thấy.

“Chàng không thể làm như thế này!” Mặc dù đầu óc Sơ Niệm bị mê hoặc đến choáng váng, nhưng cũng biết hình rắn bây giờ như này của hắn là không thể.

Chuyện này rất dễ ví dụ: giống như đầu của một người trưởng thành, muốn miễn cưỡng đội một cái mũ của trẻ con, cho dù là đội được, cái mũ trẻ con cũng bị cái đầu lớn làm rách.

Cho dù tâm đầu ý hợp cũng kích cỡ không được chênh lệch quá nhiều.

Tên đã lên dây, quân địch cũng đã vào tầm ngắm, không thể không bắn.

Sơ Niệm hừ một tiếng, âm thanh run rẩy, lời nói ra mềm mại dính nị, như làm nũng khiến đồng tử của hắn mở lớn dữ dội: “Chàng biến thành hình người.”

Mặc dù dưới tình huống như vậy cũng tồn tại vấn đề không hài hòa, nhưng đối với hình thái rắn mà nói, lần đầu tiên tất nhiên là muốn làm ra lựa chọn thích hợp nhất.

“Cửu, Cửu…. Di, trước đây chàng từng có giống cái khác chưa?” Đã đến giây phút cuối cùng rồi, cô vẫn không nhịn được hỏi.

Không phải là phụ nữ khác, là giống cái khác.

Hắn thoạt nhìn thì trì độn ngốc nghếch, chỉ là vì hắn không hiểu rõ cấu tạo cơ thể loài người, nhưng cấu tạo cơ thể giống cái của mỗi loài sinh vật thì đều khác nhau, nói không chừng hắn đã biết rõ giống cái khác.

Cô đúng là vẫn để ý.

Đôi má người đàn ông cũng một mảng đỏ ửng, giống giáng màu phiêu tán, làm cho gương mặt anh tuấn của hắn thoạt nhìn không còn xa cách nữa, dường như hắn không cần suy nghĩ, nghiêm túc lắc đầu: “Không có.”

Hắn sẽ không lừa cô. Nói không có vậy chắc chắn là không có.

Cần cổ của người đàn ông thon dài, xương quai xanh thoạt nhìn còn tinh tế thanh tú hơn nữ hài tử, gương mặt như là sự ban ân của tạo hóa, ngoài việc không nói cười tùy tiện ra không tìm thấy khuyết điểm nào nữa.

Sơ Niệm ôm lấy cổ hắn, từ từ ngồi lên đùi hắn, chủ động đưa lên môi mỏng mềm mại ướt át.

Đá phát sáng trong hang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào nước như ánh trăng hẹp dài.

Ánh trăng trong nước hiện ra trăng máu, cá nhỏ không biết tên bơi qua, mang đến từng đợt sóng lăn tăn.

Tiếng gió không ngừng, gợn sóng không dứt.

Vốn cho rằng chỉ là giao lưu bình thường, nhưng mà không ngờ rằng lúc Sơ Niệm tỉnh dậy, gặp phải một vấn đề khó khăn.

Là tiếp tục giả vờ ngủ.

Hay là thản nhiên tỉnh dậy.

Cô híp mắt, cổ chân của bản thân vừa mỏi vừa đau, rõ ràng là khí huyết không lưu thông, nhưng lại không có ảnh hưởng quá lớn, chỉ là đau mỏi mà thôi.

Tay cũng thế, trên cổ tay nhìn thấy rõ ràng hai dấu vòng tay mới, giống như khắc vào trong da thịt vậy. Eo càng giống như tiến hành chạy vác nặng một trăm cân, cả người đều uể oải.

Nhưng khiến cô bối rối là bụng dưới sưng tấy.

Nhận thấy được đuôi rắn cuốn ở trên cổ chân mình dần dần buông lỏng, Sơ Niệm nhắm mắt lại.

Xem ra rắn lớn tỉnh rồi, cũng không biết có phải là bị động tác nhỏ của cô đánh thức không.

Nhưng cả hai đều bảo trì sự ăn ý, không có bất kì động tác nào.

Còn nhớ trước đây trong ký túc xá có một người bạn cùng phòng đã từng nói loài rắn là một loài động vật có thời gian ở chung với nhau rất lâu trong giới động vật, sẽ tiến hành giao phối liên tục, hơn nữa còn có gai ngược.

Đại khái cô là nhân loại đầu tiên nghiệm chứng chuyện này.

Dưới tình huống như vậy cũng không thể rời giường, cô mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối rồi.

Cô ngẩn ngơ hồi lâu mới phản ứng lại, thời gian bây giờ có lẽ là buổi tối, sau khi qua một buổi tối lại qua một ban ngày.

Mà không phải là buổi tối ngày hôm đó nữa.

Cô bụng đói kêu ục ục, nhưng phần bụng lại không có dấu hiệu đói vẫn căng ra như trước. Cô chân mềm nhũn cần vịn tường cả đường đi mới có thể đi đến đầm nước phía sau tắm rửa.

Nhưng lúc tắm rửa cô lại nhớ đến tình trạng thất bại bi thảm của mình, để đề phòng quân địch ở trong đầm nước, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho mình.

Lúc cô mặc xong quần áo rón rén quay về phòng ngủ, đúng lúc đụng phải rắn lớn đi săn về.

Dường như hắn vẫn tinh thần sáng láng như trước, thậm chí thoạt nhìn càng thêm vui vẻ, sau khi nhìn thấy Sơ Niệm tỉnh dậy tiến lên đỡ cô quay về giường.

Sơ Niệm cúi đầu, hoàn toàn không biết nên nói gì, đầu ngón chân quắp chặt khăn trải giường.

Bình thường sau khi bạn trai bạn gái ở cùng nhau nên làm ra phản ứng gì mới đúng đây?

Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Nhưng cái bụng cô đã làm ra phản ứng trước tiên, kêu ùng ục ùng ục hai tiếng.

“Niệm Niệm, ta mang về một con gà và một con thỏ.”

“Ừm….”

Sơ Niệm càng thêm ngượng ngùng, lúc này bụng lại hát lên bài vườn không nhà trống.

“Niệm Niệm, ta nướng thịt cho nàng ăn nhé.”

“Được….”

Cô đã một ngày một đêm không được ăn gì rồi, đói là chuyện đương nhiên, càng huống hồ cô đã tiến hành một trận chiến trường kỳ.

Sơ Niệm nói xong chui vào trong ổ chăn, nhỏ giọng nói: “Trong phòng bếp có hai gói gia vị, bên tay trái là gia vị ướp có muối, chàng có thể trực tiếp dùng.”

Đó là gia vị ướp cho người lười chuẩn bị riêng cho hắn, để thịt nướng hắn làm ra có thể ăn bình thường.

Sau khi người đàn ông đi khỏi, cô nhìn bóng lưng của hắn, lại không nhịn được khẽ cong khóe miệng.

Lớn lên đẹp trai, vóc người đẹp, trung thành đáng tin.

Một người đàn ông như vậy là của cô, thật tốt.

Đợi một khoảng thời gian, lúc Sơ Niệm sắp đói đến mức không chịu được nữa, người đàn ông mang theo đồ ăn đã nướng chín cắt miếng đi tới.

Độ lửa của thịt nướng phần lớn thời gian là rắn lớn khống chế, cho nên thịt nướng này thoạt nhìn cũng là ngoài giòn trong mềm, màu sắc cực kỳ tươi sáng.

Hắn đưa thẳng thịt nướng đến bên giường, Sơ Niệm cầm đĩa, yết ớt nói: “Ta muốn ăn cháo.”

Người đàn ông gật đầu: “Được.”

“Hai bát nước, một thìa gạo, nấu đến lúc chỉ còn lại một bát thì múc ra.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.