Sơ Niệm thảnh thơi cho thêm củi vào đống lửa, vẫn luôn cười hi hi nhìn người đàn ông đang tiếp tục nghiêm túc cắt từng miếng thịt cho cô.
Sơ Niệm thích nhất là da heo nướng giòn, nên hắn đã giữ một ít da heo lại, rồi cắt một miếng thịt đưa cho cô.
Lúc hắn đưa đồ tới thì nhìn thấy cô đang nhìn hắn cười, nghi ngờ hỏi, “Niệm Niệm, nàng đang nhìn gì thế?”
“Nhìn người đàn ông của ta rất đẹp trai nha.” Sơ Niệm giơ hai cánh tay lên, ôm chặt lấy cổ hắn. Không có đám trẻ vây quanh rồi, cô cũng nhiệt tình to gan hơn một chút, chủ động hôn hắn.
Hai người thân mật một chút, rồi tách ra.
Ở đây chỗ nào cũng có người, Sơ Niệm không muốn thu hút sự chú ý.
Nhưng cô lại không ngờ tới, thịt nướng của cô không chỉ thu hút đám trẻ con, người lớn cũng không ngừng nhìn trộm sang bên này.
Thịt chia cho bộ lạc tổng cộng khoảng bốn cân, sau khi tới tay của mỗi người cũng chỉ như miếng thịt vụn thôi, có thể nếm được chút vị đã rất tốt rồi.
Nhất là hương vị lại thơm như thế này, là hương vị mà họ chưa từng được ngửi thấy, không nhịn được mà muốn thăm dò.
Nếu như là bình thường, rắn lớn có thể ăn hết cả con mồi này, dù sao thì đây cũng chỉ là một con lợn rừng nhỏ, cũng không có quá nhiều thịt. Nhưng sáng sớm nay hắn đã ăn rồi, giờ cũng chỉ là ăn cho vui thôi.
Bởi vì chuyện thiên hỏa, thủ lĩnh đang muốn thảo luận chuyện này với Đại vu để xem chuyện này có thể xảy ra hậu quả gì.
“Miêu Phát, ngươi là người nhìn thấy thiên hỏa, kể chi tiết tường tận rốt cuộc là có chuyện gì.” Giọng điệu của thủ lĩnh nói một cách trầm trọng.
Miêu Phát là một tiểu bối vốn không có tư cách tham gia cuộc họp này, nhưng hắn là một trong số những người có năng lực cạnh tranh chức thủ lĩnh đời tiếp theo, hơn nữa còn là người tận mắt nhìn thấy thiên hỏa, thế nên hắn mới được ngồi ở nơi này.
Miêu Phát bình tĩnh nói với thủ lĩnh và Đại vu, “Lúc đó chúng ta nhìn thấy thiên hỏa từ xa rồi, ta đoán phương hướng chắc hẳn là phía bờ sông bên kia, nên để A Ngõa về thông báo cho Đại vu và ngài, còn ta dẫn người đi thăm dò. Nhưng chúng ta còn chưa tới nơi, thiên hỏa đã tắt rồi, sau đó thì bị lợn rừng tập kích. Lúc Đại Xuyên với Láng Dương bị heo rừng đuổi theo sắp hết sức thì người phụ nữ của đôi bạn đời kia dùng một vũ khí kì lạ bắn ra một cây gỗ, cây gỗ trực tiếp cắm vào chân của con lợn rừng, khiến nó dừng lại.”
Thủ lĩnh lại nghe thấy thực lực của người phụ nữ kia lần nữa, cũng âm thầm gật đầu, “Ta vốn dĩ còn có chút nghi ngờ người phụ nữ mà Miêu Phát nói đã bắn bị thương con lợn rừng từ nơi xa như thế, nhưng hôm nay lúc dùng thức ăn đổi lấy thịt, nàng lại chế tạo ra một thứ rất kì lạ có thể tiến hành cân, tiến hành trao đổi đồng giá với khối lượng tương đương giữa thịt với thức ăn, bây giờ thì ta đã tin lời của Miêu Phát rồi.”
Sau khi nói xong, Miêu Phát đột nhiêu nghĩ tới gì đó, bổ sung “Hai người đó đều biết nói ngôn ngữ giống bộ lạc của mấy người A Nhu, chỉ là người phụ nữ nói lưu loát hơn một chút. Hơn nữa người đàn ông anh tuấn uy vũ kia còn biết nói ngôn ngữ của chúng ta.”
Thủ lĩnh hỏi hắn: “Có phải người phụ nữ kia cũng giống như A Nhu, tới từ một bộ lạc xa xôi không? Ngươi bọn họ nói chuyện cả một đường đi, ngươi có nghe hiểu là đang nói gì không?”
“Nàng tò mò mấy người Đại Xuyên đang nói gì, người đàn ông nói lại với nàng những gì mà đám người Đại Xuyên đang nói.” Nói rồi Miêu Phát lắc đầu, “Ta cũng chỉ học được một số lời nói đơn giản dễ hiểu với A Nhu thôi, có khi nghe không rõ lắm.”
Nghe xong lời của hai người, Đại vu mở đôi mắt đã nhắm lại từ lâu, trong đôi mắt trầm đục toát ra một tia trong sáng, “Ta có thể đi xem hai người họ không?”
Nam nữ trong bộ lạc đều mặc da thú, phụ nữ sẽ đeo một chút xương gì đó làm đồ trang sức. Đại vu cũng là một phụ nữ, nhưng bà ta là phụ nữ sống lâu nhất trong bộ lạc, mặc dù da thịt lỏng lẻo đã có rất nhiều nếp nhăn, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn như cũ. Trên đầu bà đội một cái mũ lông vũ có màu sắc giống như của thủ lĩnh, nhưng mũ của bà to hơn mũ của thủ lĩnh, màu sắc cũng tươi đẹp hơn, thể hiện thân phận phi phàm không tầm thường của bà.
Miêu Phát đi tới trước cửa kéo rèm lên, thủ lĩnh còn chưa ra ngoài, đã nhìn thấy mấy đứa nhóc cầm miếng thịt nướng chín chạy tới.
Miêu Phát kinh ngạc hỏi, “Mấy đứa lấy ở đâu ra miếng thịt to như thế này.”
Đám nhóc cười nói “Tỷ tỷ với ca ca cho, nói con lợn rừng này là công lao của Miêu Phát với mấy ca ca khác, hơn nữa là mấy ca ca khiêng về. Bọn họ để biểu đạt sự giúp đỡ của Miêu Phát ca với sự tiếp đãi nhiệt tình của thủ lĩnh, nên đã gửi tới một phần tạ lễ.”
Nói xong thì một đứa trẻ khác nói, “Chúng ta nhặt củi giúp tỷ tỷ, tỷ tỷ bảo ca ca cắt cho chúng ta mỗi người một miếng thịt lớn.” Đứa trẻ cười dùng tay vẽ kích thước.
Miêu Phát chấn động nhìn thủ lĩnh.
Lợn rừng chạy rất nhanh, lại có răng nanh, tính tấn công rất mạnh, đám thợ săn trong bộ lạc rất ít khi săn những con mồi to lớn như thế này. Thế nên trói chặt con mồi đã ngã xuống rồi mới kéo về, trong việc phân chia gần như không xứng được nhắc tới công lao, có thể được phân chia một tấm da thú đã rất mãn nguyện rồi, hôm nay thế mà lại có thể được phân chia thêm một miếng thịt lớn như thế, hơn nữa hương vị thịt này thơm ngon hấp dẫn hơn bất cứ miếng thịt nào.
Người lớn còn chưa nói gì, đám nhỏ lại hỏi, “Thủ lĩnh, Đại vu, thịt này chúng ta để ở đây nhé?”
Thủ lĩnh hỏi “Họ thật sự nói như thế à?”
Thằng nhóc lấy miếng thịt được bọc bằng lá trong vòng tay mình ra nói, “Nhìn xem, đây chính là thịt mà tỷ tỷ cho chúng ta. Một miếng thịt lớn này thật sự là tỷ tỷ và ca ca cho đó.”
Thủ lĩnh với Đại vu đưa mắt nhìn nhau, “Miêu Phát, ngươi chia miếng thịt này cho mọi người trong bộ lạc đi.”
Miêu Phát nhận lấy thịt nướng, rồi đặt lên cái giá bên ngoài dùng lửa hâm nóng lại, sau đó bảo mấy đứa nhóc gọi mọi người tới nhận thịt.
Thủ lĩnh đưa Đại vu ra phòng ngoài, chỉ về đống lửa bên ngoài bộ lạc kia.
Nam nữ thanh niên đang dựa vào nhau, cười tươi không biết là đang nói chuyện gì.
Đột nhiên, người đàn ông hình như nhận ra được ánh mắt nhìn trộm mang theo sự nghiêm trọng từ bên này, ánh mắt sắc bén bắn tới thông qua đống lửa và đám người, hung quang trong khoảnh khắc này còn hung mãnh đáng sợ hơn cả con hổ nữa.
Đại vu run rẩy một lúc, quải trượng trong tay lắc lư vang lên tiếng kẽo kẹt, xương thú bên trên giống như mọc thêm hai mắt, trong đôi mắt trống rỗng đột nhiên xuất hiện ánh lửa màu lam tím.
Sau khi xuất hiện một cảnh này, Đại vu mang theo khuôn mặt trịnh trọng nói với thủ lĩnh nói “Bọn họ chính là người mà xà thần phái tới cứu giúp chúng ta.”
Thủ lĩnh căng thẳng lo lắng, vội vàng truy hỏi, “Đại vu, người nói bộ lạc chúng ta sắp có thiên tai ư?”
Đại vu lắc đầu, “Chuyện còn chưa phát sinh, tạm thời không biết gì cả. Nhưng đôi nam nữ này cực kì quan trọng đối với bộ lạc chúng ta.”
Thủ lĩnh hỏi: “Nếu sáng sớm mai họ muốn rời đi, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Đại vu nói: “Tùy họ thôi.”
Sơ Niệm nhìn thấy rắn lớn đột nhiên tiến vào trạng thái phòng bị, tò mò nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ nhìn thấy một đám người đang vây quanh đống lửa, mờ mịt hỏi: “Sao thế?”
Rắn lớn thu hồi ánh mắt lại, vấn vít lấy đầu cô, kéo ánh mắt của cô về, thấp giọng nói: “Không có gì cả.”
Họ còn chưa thân mật được một lúc, đột nhiên phát hiện trung tâm đóng quân của bộ lạc dâng lên một đống lửa lớn, đám người gần như đều vây quanh lấy nó, cùng nhau nhảy múa hát hò, cực kì náo nhiệt.
Cô bé vừa nhận được thịt cười tươi đi tới, nhiệt tình nói một đống ngôn ngữ mà Sơ Niệm nghe không hiểu.
Sơ Niệm đáng thương nhìn người đàn ông với ánh mắt cầu cứu. Người đàn ông phiên dịch lại cho cô, “Cô bé nói, muốn mời nàng cùng chơi.”
Đám người bên kia rất đông, hình như tập trung người của cả bộ lạc, Sơ Niệm lâu lắm rồi chưa từng thấy nhiều người như thế.
Lúc cô do dự nhìn đám người, cái tay đen thui nhỏ bé của cô bé đã nắm lấy tay cô rồi.
Rõ ràng chỉ khoảng mười tuổi thôi, nhưng tay cô bé xem chừng rất thô ráp, lòng bàn tay cứng cứng đã có nhiều nốt chai sần, mắt cô bé vừa đen vừa sáng, cứ như thế mà nhìn cô, khiến cô nghĩ tới những đứa trẻ đáng thương ở vùng núi nghèo.
Non nớt và chất phác.
Có lẽ trẻ con trong bộ lạc này còn sống không tốt bằng trẻ con vùng núi.
Sơ Niệm mềm lòng đứng lên theo, tay cũng giơ về phía người đàn ông.
Người đàn ông cũng đứng dậy theo cô, cũng đồng ý tham gia vào hoạt động này.
Chỉ là không ngờ sau khi tới bên đống lửa, bọn họ trực tiếp bị đẩy vào giữa dòng người, người trong bộ lạc kéo tay họ cười nói ca hát những hát bài dân ca.
Miêu Phát là người quen họ đầu tiên, đi đến bên cạnh họ giải thích: “Bởi vì thịt của hai người, nên mọi người muốn cảm ơn hai người một chút.”
Dùng ca múa để cảm ơn, bài hát là những lời chúc phúc đơn giản nhất.
Tiếng hát hò bên này rất lớn, Sơ Niệm nhón chân hỏi bên tai rắn lớn, “Lời bài hát của họ có ý nghĩa gì thế?”
Rắn lớn khom người xuống, ghé sát vào tai cô nói: “Hy vọng mặt trời lên cao, hy vọng trời mưa rơi xuống, hy vọng thức ăn nhiều nhiều, hy vọng có thể có thịt ăn, hy vọng con cái khỏe mạnh trưởng thành…”
Mưa thuận gió hòa, ăn no mặc ấm, con cái khỏe mạnh thật sự là ước nguyện tuyệt đẹp nhất của muôn đời.
Bọn họ hát hò rồi còn muốn kéo họ nhảy quanh đống lửa, rắn lớn lắc lắc đầu, Sơ Niệm bị kéo vào, tiếng hát sôi nổi quanh đống lửa, cô không biết thứ ngôn ngữ này, đại khái chỉ toàn tiếng vo ve, nhảy cả người đầy mồ hôi.
Sau khi nhảy một lúc, Sơ Niệm trở về bên cạnh người rắn lớn, cười nói: “Còn chơi rất vui đấy.”
Mặc dù bây giờ lượng hoạt động mỗi ngày của cô rất lớn, nhưng lâu lắm rồi không chơi mấy trò nhảy nhót như thế này, ca hát nhảy múa quanh đống lửa thật ra cực kì giống với các hoạt động thể thao đơn giản ở trường học, động tác cũng đơn giản, giơ tay đạp chân theo tiết tấu nhịp điệu, lúc sau thì thu lại rồi đổi một bên khác, nhưng người nhiều nên nhìn khá hay.
Bên cạnh đống lửa vẫn có rất nhiều người đang nhảy múa như cũ, cũng không ngừng có người ra người vào, tốp hai tốp ba phân tán ra nhiều nơi khác nhau.
Rắn lớn lau mồ hôi trên trán cho Sơ Niệm, Sơ Niệm cười nói: “Lúc nãy ta thấy rất nhiều người đều đi tới hướng bên kia, nếu ta nhớ không nhầm, lúc tới hình như ta nhìn thấy bên kia có một dòng sông nhỏ, chúng ta tới đó đi dạo một lát, thuận tiện tiêu cơm luôn.”
Sau khi thời tiết ấm áp lên, bọn họ cũng thường xuyên đi dạo để tiêu cơm sau khi ăn rồi mới đi ngủ.
Tối nay định ở lại đây một đêm, có rắn lớn ở đây, bọn họ cũng không phải lo lắng tới vấn đề an toàn.
Sơ Niệm nhẹ nhóm nhanh chóng quyết định đi tiêu cơm một lát rồi mới đi ngủ.
Ánh trăng rất sáng, sau khi cách xa đống lửa cũng có thể thấy rõ đường dưới chân trong ánh sáng mờ mờ, Sơ Niệm nắm chặt lấy tay người đàn ông, bọn họ bước đi rất chậm, cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng nghe tiếng côn trùng vang bên tai, nhìn ánh trăng chiếu lên tán lá, giống như từng gợn sóng yên tĩnh trôi.
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy rất nhiều người đi về phía bên này, nhưng sau khi họ tới lại phát hiện, cơ bản không nhìn thấy người.
Sơ Niệm ôm chặt lấy cánh tay người đàn ông, nhỏ giọng nói “Có phải vừa rồi chàng ghen không, thấy ta nhảy nhót với các cô ấy.”
Người đàn ông còn chưa trả lời.
Trong bụi cỏ bên cạnh truyền ra những âm thanh kì lạ.
Giống như có người đang nghịch bên bờ nước nên có tiếng nước bắn, còn chen lẫn tiếng đối thoại nho nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]