Liên quan tới vấn đề “Nói lắp” này. Cô từng nói với hắn vô số cách nói để biểu đạt sự đáng yêu của con người như sự đáng yêu, dễ thương…. Hắn đều đã học được hết rồi, hơn nữa cũng đã rất lâu không còn có thể dùng từ nói lắp này để hình dung sự đáng yêu nữa rồi.
Hôm nay lại đột nhiên bật lên.
Sơ Niệm nghĩ đi nghĩ lại, hình như phát hiện được nguồn căn của vấn đề rồi.
Hình như hắn cho rằng “Nói lắp” là thể hiện sự đáng yêu ở cấp bậc cao nhất.
Quả thật là tự bê đá đập vào chân mình.
Sơ Niệm bày ra khuôn mặt nghiêm túc, nói với người đàn ông: “Nói lắp không phải có ý đáng yêu đâu.”
Người đàn ông truy hỏi, “Thế thì là ý gì?”
“Chính là…” Cô cũng không thể nói lúc đó ta cảm thấy chàng nói lắp rất đáng yêu được, ta lại không thể giải thích cho chàng hiểu ý nghĩa thật sự của nói lắp được, thế nên ta mới nói đại là nói lắp mang theo ý nghĩa đáng yêu.
Rắn lớn cười nhẹ một tiếng, gần như không tính toán cái này nữa, giải thích với nàng: “Niệm Niệm lúc trước luôn viết nhật kí vào buổi sáng.”
Thế nên, thì ra lúc đó mặc dù không phải rất hiểu ý nghĩa của những lời nói kia, nhưng mà đã ghi nhớ được âm với hình dạng chữ viết rồi.
Còn lén lút học cách gọi tên cô.
Khi Niệm Niệm đang đang không biết nên nói như thế nào thì rắn lớn tiếp tục: “Nàng xem, lúc đó ta ngốc nghếch thế nào chứ, nàng thế này thì tính là gì đâu. Lúc đó nàng thấy ta nói lắp rất đáng yêu, ta còn thấy nàng ngủ mơ chảy nước miếng cũng rất đáng yêu ấy.”
Vốn dĩ là một chuyện rất xấu hổ, trong khoảnh khắc trở thành dòng nước suối ngọt ngào, chảy tràn mọi ngóc ngách trong tim.
Cô vẫn luôn cho rằng hắn là một người người đàn ông nhạt nhẽo.
Nhưng đột nhiên lại cảm thấy, lúc người đàn ông nhạt nhẽo nói chuyện tình cảm, mới bùi tai nhất.
Bởi vì cô biết rõ ràng, mỗi câu mà hắn nói đều là chân thành.
Sơ Niệm cũng quên đi chuyện xấu hổ này rồi, ríu ra ríu rít tiến vào vòng tay hắn, thể hiện ra một tư thế thức dậy yêu kiều.
Hôm nay dậy cực kì sớm, Sơ Niệm lười biếng vươn vai một cái, dùng ngô nấu một nồi cháo ngô, dùng thịt băm nấm hương làm bánh rán nhân thịt.
Vỏ bánh nhân thịt giòn thơm, bên trong đều là thịt băm, cắn một miếng thì bốc hơi nóng ra, phải vừa ăn vừa thổi.
Lúc Sơ Niệm ăn bánh nhân thịt, nghe thấy tiếng rắn lớn gọi ở bên ngoài, “Niệm Niệm, chúng ta cùng đi săn nhé.”
Từ lần trước suýt chút nữa thì gặp phải nguy hiểm tại đầu núi nhà mình, rắn lớn càng ngày càng không yên tâm tới an nguy của cô, bình thường đều ra ngoài săn thú cùng cô.
Bây giờ chính là lúc mà thức ăn dồi dào nhất trong một năm, động vật hoạt động ở bên ngoài cũng đông, cô đi săn bắn cùng với hắn cũng được. Dù sao thì bây giờ cô đã có cung tên rồi, cũng đã có năng lực tự bảo vệ ở khoảng cách xa với năng lực tấn công rồi, hoàn toàn không làm vướng chân vướng tay hắn nhiều lắm, bản thân cũng có thể săn được những con mồi mà cô có thể quan sát được.
Thế nên Sơ Niệm gật đầu, “Ăn cơm xong ta sẽ chuẩn bị một chút.”
Bình thường khi ra ngoài săn thú, cô đều sẽ thêm nhiều một chút cỏ khô cho đám gia súc, lại cho thêm một chút rau cải đông tươi mới, cho lượng thức ăn nhiều hơn, để tránh cho những gia súc gia cầm vẫn còn mang theo dã tính này ăn không no lại gây chuyện.
Sau khi cô cho đám gia súc gia cầm ăn xong, lại đi chuẩn bị cung tên với rất nhiều mũi tên.
Vừa quay người thì phát hiện ra, người đàn ông không biết đã cầm theo một bộ cung tên từ lúc nào.
Rõ ràng là cung tên của hắn to hơn của cô rất nhiều, hoàn toàn không cần xem xét đến tính nhẹ nhàng nhanh nhẹn, mục đích chính là lực sát thương thô bạo, khiến Sơ Niệm nghĩ tới sát khi nghiêm trọng lúc hắn chuyên tâm săn bắt.
Mũi tên của cung tên hắn sử dụng cũng dài và thô hơn của cô rất nhiều. Cung tên của cô có thể bắn trúng con mồi, nhưng không nhất định trúng đích là có thể khiến con mồi ngã xuống, về phần lực sát thương của cung tên cũng yếu ớt hơn nhiều, nhưng mà cô gần như không đi trêu chọc những con mồi có hình thể lớn, thế nên cũng đủ dùng rồi.
Nhưng mà mũi tên với cung tên của hắn thì vừa thô vừa dài, nếu như bắn trúng con mồi chắc chắn có thể trực tiếp đâm vào đến xương thậm chí nội tạng của con mồi.
Rắn lớn hình như vẫn luôn rất thích kiểu đánh cận chiến, man rợ hung ác, cho dù gặp phải những con mồi không dễ đánh bại như bò lưng đen, hổ hay sư tử, dù hắn không sử dụng vũ khí, có thể tiếp cận lại gần sẽ dứt khoát khiến cho con mồi ngã xuống, sau đó cho chúng một vết thương chí mạng.
Thế nên Sơ Niệm mới tò mò hỏi, “Chàng cũng làm cung tên từ lúc nào vậy?”
Người đàn ông khoác cái ông trên lưng Sơ Niệm đeo lên lưng mình, nói “Ta phát hiện dùng cung tên săn thú hình như dễ dàng hơn.”
Sơ Niệm cười nói, “Ta thấy chàng muốn làm biếng thì có.”
Người đàn ông cười mà không nói, gần như chấp nhận cách nói này.
Sơ Niệm tự dùng da thú may một cái ba lô, kích thước cái ba lô này to hơn cái ba lô nhỏ lúc trước của cô rất nhiều, có thể chứa được nhiều đồ hơn, bên trong có hai lớp, lớp bên trong chứa một túi da thú, còn chứa một túi nước nóng, đều là những đồ vật khá chiếm diện tích, lớp bên ngoài thì bỏ chút muối, còn có mấy thứ đồ nhỏ như hương liệu nấu nướng gì đó.
Lúc một mình ra ngoài đi săn, cô sẽ đưa theo Bạch Tuyết.
Nhưng bây giờ khi hai người họ cùng ra ngoài, nhẹ nhàng vui vẻ, giống như là đang đi dạo chơi, Bạch Tuyết được sắp xếp ở nhà trông nhà.
Chiếc ba lô cực to của cô đeo trên vai người đàn ông đúng là thích hợp.
Một người một rắn bắt đầu chậm rãi đi tới bên bờ sông.
Thỏ không ăn cỏ gần hang, bọn họ cơ bản không săn bắn những con mồi ở gần đây, giống như lúc rắn lớn săn mồi thông thường sẽ tới những nơi xa hơn.
Lúc họ ra cửa thời gian vẫn còn sớm, mặt trời vừa mới mọc, ánh mặt trời lúc này hoàn toàn không hề chói chang, chiếu lên cơ thể còn có chút ấm áp.
Điểm đến lần này ra ngoài đi săn hình như khá xa, bọn họ đi tới lúc buổi trưa đều không ngừng nghỉ. Rắn lớn cầm cung tên của mình, bắt hai con thỏ hoang, sau khi rửa sạch sẽ bên bờ sông thì đưa cho Sơ Niệm làm thành món thịt nướng.
Khói khi nướng thịt đều đen sì, vì hôm nay gió rất nhỏ, trên bầu trời mênh mông bát ngát không có đám mây nào, khói bụi trực tiếp bay phiêu diêu trên bầu trời xanh thẳm cực kì rõ ràng, cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy được.
Đám người ở phía xa đương nhiên cũng nhìn thấy rồi, một người trong số đó chỉ về phía khói bếp nói lớn: “Miêu Phát, người nhìn bên kia kia, trên trời giáng xuống thiên hỏa kìa, có phải xảy ra chuyện gì không, cũng không thấy sấm chớp hay mưa gió gì, vì sao lại giáng thiên hỏa xuống.”
Người trẻ được gọi là Miêu Phát là người cao lớn vạm vỡ nhất trong đám người, rõ ràng là thủ lĩnh của đám người, hắn nhìn về phía đám ‘thiên hỏa’ kia một cái, sắc mặt ngưng trọng, nói với người đồng bạn, “Nhanh trở về nói chuyện này cho Đại vu biết, nói xảy ra chuyện lớn rồi, ban ngày ban mặt lại giáng thiên hỏa xuống rồi.” Hắn nói, rồi lại nôn nóng thúc giục “Nhìn phương hướng này rất có thể là bên kia sông, có phải là có người đã vượt qua ranh giới khi săn mồi, quấy rầy tới xà thần, thế nên mới giáng thiên hỏa xuống để trừng phạt không?”
Hắn vừa nói xong, người kia vội vàng chạy về phía sau.
Có người lại hỏi, “Miêu Phát, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không kịp thời dập thiên hỏa đi, thiên hỏa sẽ thiêu rụi cả rừng tậm, thiêu cháy tới bên này thì làm sao?”
Miêu Phát nhìn hướng bên kia, nói một cách trầm trọng: “Chúng ta qua đó xem sao, cho dù thật sự bên kia sông là thiên hỏa, chúng ta có thể nghĩ biện pháp dập thiên hỏa trong sông. Xà thần bảo vệ chúng ta đời đời kiếp kiếp, sẽ không thật sự trách tội chúng ta, để chúng ta bị tiêu diệt hết đâu.”
Nói rồi, một đám người bắt đầu tiến hành đuổi theo phương hướng đám khói kia.
Sơ Niệm không hề biết rằng bản thân chỉ nướng hai con thỏ thôi, thế mà lại gây ra một sự nhầm lẫn không mong muốn như thế này.
Thịt thỏ nướng chín bên ngoài vàng ươm, còn nổi lên lớp dầu, sau khi xé thịt ra thì thịt mềm mại, sau khi cắn một miếng da thịt vàng giòn, lại cắn thêm một miếng thịt thỏ tươi ngon, cực kì ngon miệng, nhanh chóng có thể bổ sung lại được năng lượng mà cơ thể cần.
Không chỉ là thịt thỏ, trong ba lô của Sơ Niệm còn có quả đỏ chua vừa mới tiện tay hái được trên đường tới, sau khi ăn mấy miếng thịt thọ rồi ăn một quả, có thể giải ngấy, rất thoải mái.
Sau khi ăn xong, rắn lớn lấy một ít nước bên cạnh bờ sông, dập tắt hoàn toàn đám lửa, rồi phủ một lớp đất lên, ngăn chặn độ ấm còn lưu lại có thể bùng lên cháy lại lần nữa, rồi mới tiếp tục lên đường.
Sau khi ăn xong đồ đã là sau buổi trưa rồi, lúc này thời tiết nóng nực, bọn họ cũng không có dự định tiếp tục lên đường nữa, Sơ Niệm cởi giày bên bờ sông, hai chân nghịch đạp qua đạp lại trong nước mát, còn dùng tay khoát khoát người đàn ông dưới cái cây bên cạnh, “Cửu Di, chàng cũng tới đây thử đi, nước ở đây rất mát nhá.”
Sau khi kiểm tra đống lửa một cách nghiêm túc, rắn lớn đáp lại một tiếng, thuận theo đi tới bờ sông.
Lúc hắn đang cúi người cởi giày, bọt nước tạt tới bên người hắn.
Cởi xong giày ngẩng đầu lên, nhìn thấy phụ nữ bên cạnh đang cười duyên dáng nói với hắn, “Chơi té nước, chơi không.”
Thế này hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời thật sự có chút nóng, nhưng nếu như tạt nước thì lại khác.
Hắn còn chưa đồng ý, một ít bọt nước lại rơi bên chân hắn. Khóe miệng người đàn ông cong lên, bước hai bước tới giữa dòng sông nhỏ, cơ thể cao lớn làm bắn tung tóe những bọt nước thật lớn khiến quần của Sơ Niệm ướt tới đầu gối.
“Chàng được lắm.” Vốn dĩ còn sợ hắn không có hứng thú tham gia, xem ra hắn biết làm việc đấy, Sơ Niệm cười hất nước lên người hắn, người đàn ông trốn tránh theo tính chất tượng trưng một chút, điều này khiến chỗ nước ấy cuối cùng vẫn rơi trên người hắn.
Mắt thấy bản thân tấn công thành công, Sơ Niệm cười càng vui vẻ hơn, lúc chàng đuổi ta chạy thì quần áo ướt gần một nữa, chỉ là phần gấu quần với ống tay áo bị ướt mà thôi.
Chơi một lúc trên người ướt thêm nhiều chỗ, Sơ Niệm giơ tay xin hàng, “Không được, không được, ta sắp chết khát rồi.”
Vừa rồi sau khi ăn thịt nướng xong thì không uống nước, đương nhiên là khát rồi. Cô vừa cầm túi nước uống được hai ngụm nước, dư quang nhìn thấy chim bay tán loạn bên bờ sông bên kia, nghe thấy tiếng rú lên như tiếng con người, nhưng khi tiếp tục lắng nghe, tiếng động truyền tới rõ ràng là tiếng gào thét của lợn rừng.
Rắn lớn cũng ra khỏi mặt nước, lau hạt nước trên trán cho cô.
Sơ Niệm đưa nước qua, “Chàng uống chút nước đi.”
Rắn lớn nhận lấy túi nước, nhưng không uống, hơn nữa biểu cảm nghiêm trọng nói với Sơ Niệm, “Niệm Niệm, chúng ta tới bờ sông bên kia đi.”
Hắn nói xong thì bắt đầu bỏ túi nước vào ba lô, rồi đưa cho Sơ Niệm một bộ cung tên.
Nghĩ tới vừa nghe thấy tiếng gào thét của lợn rừng, cô ý thức được, con mồi đã xuất hiện rồi, săn bắn thật sự sắp bắt đầu rồi.
Cô với rắn lớn đi tới bên đối diện, đuổi theo phương hướng tiếng gào thét của lợn rừng.
Nhưng mà, theo sau cái bóng lợn rừng xuất hiện, cô còn nhìn thấy năm sáu bóng người, da thịt bọn họ đen thô, khắp cả người chỉ quấn có một tấm da thú, hai người đang bị con lợn rừng đuổi theo, ba người thì đang gào thét gì đó.
Tình huống rất nguy hiểm khẩn cấp, lợn rừng vẫn không đuổi được hai người kia là vì trong rừng có nhiều cây cối, mấy người kia không ngừng chạy qua chạy lại giữa cây cối. Nhưng thể lực con người chắc chắn không bằng được lợn rừng, xem ra hai người bị đuổi theo kia sắp không trụ nổi nữa rồi.
Nếu như vẫn không ra tay, hai người này rõ ràng có khả năng sẽ bị hai cái răng nanh vừa dài vừa sắc của lợn rừng đâm phải, thậm chí có thể bị chúng giết chết.
Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, Sơ Niệm kéo chặt cung tên, một mũi tên bắn qua, con lợn rừng chạy nhanh quá nên không bắn trúng điểm chí mạng được, nhưng cũng làm bị thương phần chân của nó, nó thét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Ba người chạy theo thấy thế lợi dụng công cụ trong tay khắc chế được con lợn rừng, hoàn toàn chế ngự được con lợn rừng còn lại.
Sau khi chế ngự được con lợn rừng, năm người đi tới bên người Sơ Niệm.
Vừa rồi cứu người nên không nghĩ nhiều, nhưng những người này nhìn có vẻ cực kì có tính tấn công, người cầm đầu vừa cao vừa đen trông như một con dã thú, hành vi cũng thô lỗ và táo bạo.
Bọn họ không giống bất cứ loài người nào mà cô đã từng nhìn thấy, mà giống như một giống loài hoàn toàn mới.
Đối mặt với người xa lạ như thế này, Sơ Niệm nổi lên cảnh giác theo bản năng, lùi về sau hai bước, trốn sau cơ thể cao lớn vững chắc của rắn lớn, ôm chặt lấy cánh tay của Cửu Di, chỉ để lộ ra cái đầu nho nhỏ, nhìn đám người đang nhe nanh múa vuốt nói lớn thứ ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu gì.
Rắn lớn dùng tay mình nắm lấy tay cô, vỗ về tâm trạng căng thẳng của cô, cúi đầu nói, “Bọn họ cảm ơn chúng ta đã cứu họ.”
Nhưng đều khiến cô không nghĩ tới chính là.
Rắn lớn thế mà lại có thể nghe hiểu được thứ ngôn ngữ xa lạ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]