Kích thước của hang này cũng không khác phòng ngủ bên trên là mấy.
Sở dĩ cô có thể nhìn thấy được kích thước của hang, là bởi vì trên bức tường ở hang có rất nhiều cái hốc, những cái hốc này cao cao thấp thấp đan xen hòa quyện lẫn nhau, trong mỗi cái hốc đều có một viên dạ minh châu, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Những viên dạ minh châu này thật sự không tính là dạ minh châu trên ý nghĩa truyền thống, Sơ Niệm có xu hướng coi nó thành một viên đá biết phát sáng, hoặc là sử dụng nó như một công cụ chiếu sáng đơn giản.
Rắn lớn gần như cũng phát hiện ra điểm này, trên tường được đục ra nhiều hốc như thế này, bên trong còn đặt dạ minh châu, chiếu sáng cả hang.
Hang lớn như thế này, chỉ một ngày hai ngày chắc chắn không thể nào đục ra được.
Sơ Niệm bắt đầu nghĩ tới, gần như là bắt đầu từ một ngày nào đó sau khi vào đông, rắn lớn vẫn luôn đi từ mê cung về chứ không phải trực tiếp bay về nữa.
Mà lúc hắn về, trên người lúc nào cũng dính bùn đất.
Còn có âm thanh ma sát lần trước cô nghe được trong mê cung, sau đó thì thấy rắn lớn mang một con ếch xanh ra ngoài.
Lúc đó cô chỉ cho là vì thời tiết lạnh rồi, con mồi bên ngoài ít, rắn lớn thì lại sợ lạnh, thế nên mới dứt khoát bắt một số con mồi hay đào hang như ếch xanh thế này ở khu vực lân cận.
Bây giờ nghĩ lại, cô mới đột nhiên nghĩ ra.
Nham thạch ở ngọn núi này cứng rắn vô cùng, thịt của ếch xanh bắt được ăn vào lại mềm như thế, thế nào cũng không giống dáng vẻ có thể đục nham thạch được.
Thì ra vào lúc cô không biết, mỗi ngày rắn lớn đều đang chuẩn bị để sống qua mùa đông, những thứ mà hắn chuẩn bị này bao gồm cả cô nữa.
Ví dụ những viên dạ minh châu này, nếu như chỉ có một mình rắn lớn trải qua mùa đông ở đấy, nhiều công cụ chiếu sáng như thế này hoàn toàn không cần thiết.
Cũng có thể nói.
Trong kế hoạch tương lai của hắn, vẫn luôn có cô.
Trong chuyện ngủ đông này cũng có phần của cô.
“Niệm Niệm, mùa đông bên ngoài quá lạnh, chúng ta ở trong này được không.” Rắn lớn gần như lo lắng cô không thích ở trong này, thậm chí còn di chuyển một số hoa cỏ có thể chiếu sáng trong khe núi sâu, chất thành một đống đủ loại màu sắc, giống như một hoa viên nho nhỏ.
“Được, vậy thì chúng ta ở đây đi.” Cô có lý do gì để từ chối chứ.
Thậm chí cô còn cảm thấy may mắn, may mà rắn lớn không đưa cô tới một cái ổ rắn khác để ngủ đông. Nếu để cô phải ở chung với một đống rắn, cô nhất định sẽ phát điên mất.
Chuyện cô phiền não một thời gian dài cuối cùng cũng có kết quả rồi, mà lại còn là kết quả mà cô cầu còn không được ấy chứ.
Quyết định chuyển tới nhà mới, thì những đồ đạc cần thiết cũng phải chuyển luôn.
Tủ quần áo, tủ đựng đồ ăn, gì gì đó đều phải sắp xếp lại từ đầu.
Nhưng không phải tất cả đồ đạc gì cũng đều phải chuyển.
Sơ Niệm có thể coi hang dưới đất này thành một phòng ngủ khác, về phần những đồ vật trong phòng bếp nhỏ với nhà kho nhỏ vẫn đặt ở chỗ cũ.
Mặc dù hang dưới đất tốt, nhưng không tiện dự trữ đồ ăn, hơn nữa cũng không thể nào thổi lửa nấu cơm được, khói bụi không thể nhanh chóng thoát ra ngoài được. cô vẫn phải tới bên này làm một số việc nữa.
Nơi này đã được quét dọn rất sạch sẽ rồi, tường đá xung quanh rất bằng phẳng, trên mặt đất cũng thế.
Mà bởi vì ở dưới mặt đất, nên không cần biết bên ngoài mưa to tuyết lớn như thế nào cũng không thể nào thổi vào bên trong được.
Rắn lớn chuyển đồ đạc trong phòng ngủ trên mặt đất xuống dưới, Sơ Niệm phụ trách chỉ huy hắn xếp đặt đồ ở vị trí mà cô muốn.
Sau khi bận rộn một lúc lâu, hang dưới đất này đã có chút cảm giác giống như nhà ở rồi.
Ấm áp, sạch sẽ, thoải mái.
Còn có một khu vườn nho nhỏ.
Có cô gái nào mà không thích ngôi nhà như thế này chứ.
Giường cỏ của một người một rắn cũng được chuyển xuống, một lớn một nhỏ xếp chồng lên nhau ở trong góc.
Tất cả vật phẩm đã được sắp xếp xong xuôi, Sơ Niềm nằm trên giường hết sức vui vẻ.
Cô lăn qua lăn lại trên giường, lúc rắn lớn tới, cô ôm lấy cái đuôi của nó, hôn một chút lên trên, “Cửu Di, chàng biến thành người đi.”
Những cái vảy rắn trên đuôi rắn lớn dần dần đỏ lên, dần dần trở thành dáng vẻ con người trước mặt cô.
Cái đầu của hắn rất to, Sơ Niệm lại gần hắn, chậm rãi ôm lấy đầu hắn. Lúc hắn biến thành hình người thì cũng có tóc, vừa ngắn vừa cứng, giống với chiếc vảy trên đầu hắn.
“Cửu Di, cảm ơn chàng, ta rất thích nơi này.”
Lúc cô đặt một nụ hôn lên trên trán hắn, nhìn thấy đồng tử dọc của hắn mạnh mẽ trở thành hình tròn, đáng yêu hệt như một chú mèo.
Gần như là vì nụ hôn này, thân dưới của hắn lại biến trở về hình rắn, quấn một vòng tròn quanh mắt cá chân của cô.
Lần này, cô không ngăn cản hắn dùng đuôi xé vụn da thú của cô, cũng không ngăn cản hắn dùng đuôi quấn lấy đôi chân của cô.
Cái đuôi rắn của hắn để lại dấu vết cực đậm trên chân cô.
Vừa đau vừa tê.
Sơ Niệm mãi một lúc lâu mới lấy lại được sức lực ở chân, mới có thể đứng lên đi lại.
Chỉ là những đường vân của vảy rắn trên chân cô, sợ là phải mấy ngày nữa mới có thể tiêu tan.
Cô đã từng nhìn thấy, trong quan niệm của động vật, giống đực chăm sóc cho giống cái của bản thân mình cực tốt.
Sơ Niệm bắt đầu trải nghiệm tới sự tốt này rồi.
Sau khi chuyển tới hoàn cảnh ấm áp thoải mái như thế này, cô muốn lười nhác ngủ tiếp một giấc, rắn lớn vẫn dịu dàng gọi cô dậy.
Cô lẩm bẩm rầm rì không muốn dậy, rắn lớn bèn tự mình nướng một miếng thịt đen thùi lùi, nhai nhỏ ra rồi mớm cho cô. Việc cô cần làm chỉ là nuốt mà thôi.
Chiều chuộng y hệt như là đối với con gái nhỏ.
Mà ban đầu rắn lớn làm chuyện này là vì Sơ Niệm từng nhấn mạnh với hắn tính quán trọng của một ngày ba bữa cơm, còn nói người mà không ăn cơm thì sẽ sinh bệnh. Hắn nhớ kĩ con người bắt buộc phải ăn ba bữa, hơn nữa còn nghiêm khắc thực hiện giám sát cô.
Sơ Niệm ăn hai miếng mà hắn đút cho ăn, rồi mở mắt ra, cô thật sự không nhịn được mà nhổ ra: “Cửu Di, có phải lúc chàng nướng thịt đã cho rất nhiều muối không.” Lúc cô ăn, trong miệng đều mặn đắng lên.
Không thể không nói, rắn lớn học cái gì cũng nhanh, nhưng riêng chuyện kỹ năng nấu nướng thì thật sự rất đáng sợ.
Một trai thẳng bình thường ít nhất còn biết nấu mì.
Nhưng mà rắn lớn không có mì nào có thể nấu được cả, cùng lắm chỉ nấu được mỗi nước sôi thôi.
Về phần những món ăn khác mà hắn làm ra, có thể gọi là đều không dính dáng tới mấy chữ“Sắc hương vị”, cũng là một chuyện rất thần kì.
Phòng ngủ dưới đất ấm áp, cũng không cần nghe tiếng gió thổi cả đêm vù vù ở bên ngoài, chất lượng giấc ngủ của cô trở nên tốt hơn rất nhiều.
Sau khi lề mề một lúc lâu, cô thấy việc thức giấc chỉ là của cơ thể mình, còn linh hồn cô vẫn đang ngủ say…
Sơ Niệm lấy một cái khăn làm bằng da thú quấn lên trên cổ mình, rồi lại lấy một cái khăn dài hơn, nói với đại xà: “Cửu Di, cúi đầu xuống đây.”
Đây là một đôi khăn màu trắng.
Đa số những con mồi mà rắn lớn mang về đều là màu xám, màu đen hoặc là có hoa văn, rất hiếm khi có màu trắng như tuyết sạch sẽ như thế này, Sơ Niệm đã làm cho mình với rắn lớn một đôi khăn quàng cổ màu trắng.
Lúc rắn lớn mang hình thái nửa người nửa xà cũng rất cao, nửa người trên mặc quần áo da thú, hình thành nên một loại va chạm mạnh mẽ giữa lông tơ với cái đuôi rắn của hắn, thế mà lại không hề có cảm giác không hợp lý tí nào.
Đồng thời lúc cô quàng khăn cho hắn, cũng nhìn thấy miếng thịt đen thùi lùi trên cái đĩa đá trong tay hắn, trên miếng thịt còn có tinh thể muối hạt lớn chưa tan hết, nhìn có vẻ rất mặn, chẳng trách có thể khiến cô vì mặn quá mà không ngủ được nữa.
Xem ra việc như nấu cơm này vẫn nên dựa vào bản thân thôi.
“Cửu Di, hôm nay chàng cho chim con ăn chưa?” Sơ Niệm kéo tay hắn cùng nhau đi lên, vừa đi vừa hỏi.
Sau khi bọn họ chuyển nhà, Sơ Niệm từng đưa chim con xuống hang này, nhưng sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, cô phát hiện chim con lại trở về hang lúc trước rồi.
Chẳng còn cách nào cả, cô chỉ có thể làm một cái tổ lớn hơn ở đó cho nó.
Ngắn ngủi hơn hai mươi ngày, chim con đã lớn bằng nắm tay, lớn như chim trong núi, lông trên người cũng mọc dày hơn, cánh rất lớn, vừa nhìn là biết có sức mạnh.
Đương nhiên, cũng ăn rất nhiều.
Sơ Niệm tới nhà kho bên cạnh lấy một miếng thịt đã rã đông ra, lúc chuẩn bị đi cho chim nhỏ ăn, thì phát hiện chim nhỏ thế mà lại đang bay từ bên ngoài về, trong miệng còn ngậm một con thỏ hoang lớn hơn cả hình thể của bản thân mình.
Chim con vứt con thỏ hoang tới trước mặt Sơ Niệm rồi bay đi.
Sơ Niệm ngỡ ngàng nhìn con thỏ hoang, lại nhìn chim con biến mất trong sương tuyết.
Sơ Niệm đặt con thỏ hoang bên cạnh tổ của chim con, bảo quản tốt thay cho chim con.
Vì ăn thịt mặn đắng mà rắn lớn làm, cổ họng Sơ Niệm vẫn rất khó chịu, trong miệng cũng không thoải mái.
Cô ăn một quả quýt bưởi, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, chậm rãi xua tan đi di chứng của món ăn hắc ám để lại.
Nhưng mà nhìn lớp vỏ dày của quả quýt bưởi, Sơ Niệm lại thấy đáng tiếc.
Rắn lớn đã dọn dẹp xong miếng thịt, Sơ Niệm lột xương to với thịt tách nhau ra. Xương có thể hầm canh, nhất là loại xương to của dê đất đen này, canh hầm vừa thơm nồng vừa trắng, hương vị đậm đặc.
Quét lên thịt nướng một lớp gia vị rồi bỏ vào lò nướng, Sơ Niệm nói với đại xà: “Cửu Di, đừng để lửa lớn, nướng lửa nhỏ ăn mới ngon.”
Trong chuyện khống chế lửa, thì rắn lớn làm vẫn rất tốt.
Nhân lúc nhàn rỗi này, Sơ Niệm rửa sạch vỏ quýt bưởi đi, dùng một chút muối chà xát, tỉ mỉ tách phần thịt trắng của vỏ quýt bưởi ra.
Phần thịt trắng là nơi có vị đắng, sau khi lấy phần thịt trắng ra, hương vị thanh mát của vỏ quýt bưởi đã thuần khiết đi rất nhiều.
Sau khi dùng nước sạch chần qua vỏ quýt bưởi mấy lần, cô dùng lửa nhỏ đun sôi từ từ phần vỏi quýt bưởi với một ít thịt quả.
Bên ngoài hang từng mảng hoa tuyết lớn yên lặng rơi xuống, trong phòng bếp nhỏ thỉnh thoảng có tiếng lửa chạy lộp bộp vang lên.
Một bên dùng lửa lớn để hầm canh xương, một bên khác hương quýt bưởi thơm ngọt hòa quyện không ngừng.
Thời gian dường như trôi chậm lại một chút.
Đợi tới khi vỏ quýt bưởi nấu đã tương đối rồi, Sơ Niệm lại thêm một chút mật ong vào trong, mật ong với vỏ quýt bưởi thanh mát tươi mới hòa vào nhau, cho vào miệng là hương thơm ngọt ngào ôn nhuận.
Đồ uống chua chua ngọt ngọt lại không ngấy như thế này thích hợp nhất để dùng cùng với thịt nướng.
Sau khi Sơ Niệm pha chế cho mình xong, thì thêm một thìa mật ong vào trong cái cốc lớn, ngập tràn khẩu vị ngọt ngào của thiếu nữ cho rắn lớn.
Về phần thịt nướng cũng chia thành hai loại khẩu vị, một loại là khẩu vị bình thường, còn có một loại khác thì cay.
Thịt nướng vừa mới lấy từ trong lò nướng ra, lớp da bên ngoài vẫn đang bốc ra hơi nóng phừng phừng, sau khi ăn vào thì ngoài giòn trong mềm, vị cay cũng vừa đủ, thật sự là quá đã.
Sơ Niệm ăn một miếng thịt quay, rồi vội vàng uống một ngụm trà quýt bưởi mật ong.
Lúc Sơ Niệm làm trà này đã cố ý vứt chỗ bị đắng đi, thế nên bây giờ chỉ còn lại hương vị chua chua ngọt ngọt, lập tức khiến vị giác của cô nở ra.
Rắn lớn cũng thích uống trà như thế này, một lúc uống vài cốc lận.
Sơ Niệm ăn no uống đủ xong thì ợ hơi một cái, rồi lại ợ liên tiếp ba lần “Ợ ợ ợ”.
Rắn lớn đang dọn dẹp vệ sinh vội vàng đi tới, sợ hãi hỏi: “Niệm Niệm, nàng sao thế?”
Sơ Niệm: “Thời tiết này quá lạnh rồi, lạnh quá….ợ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]