Mộc Trạch Tây hiểu ý Nghiêm Kỷ, không kìm nổi khẽ rùng mình.
Cô ho nhẹ một tiếng để hóa giải sự xấu hổ, trên mặt tràn đầy ý cười, nói với Lý Tuần: “Mặc dù đưa nhầm thư nhưng tôi thật lòng cảm ơn bạn học Lý Tuần đã ra tay giúp đỡ. Một lần nữa xin cảm ơn cậu.”
Không tồi, Lý Tuần cũng không để bụng. Anh hơi ngại ngùng gãi đầu, anh đã nhận được một lời cảm ơn trịnh trọng như vậy chỉ vì một chuyện nhỏ không tốn sức. Anh đưa lại bức thư cho Mộc Trạch Tây, còn khen Mộc Trạch Tây viết hay quá, chắc chắn viết văn được nhiều điểm cao.
Mọi người đều phá lên cười khiến cho Mộc Trạch Tây vừa buồn cười lại vừa thẹn đỏ mặt.
Lâm Thi Vũ nhận được một cuộc gọi từ cha ruột của cô ấy là Lâm Kim Tiêu.
Dù đã chạy một quãng đường dài nhưng đám người Mộc Trạch Tây vẫn có thể nghe thấy giọng nói cáu tiết của Lâm Kim Tiêu, ông ta đang mắng Lâm Khải, đứa con trai bất hiếu đang nằm trong bệnh viện, còn nói nhất định sẽ bồi thường cho Lâm Thi Vũ.
Thái độ của Lâm Thi Vũ rất bình tĩnh, không ôm bất kỳ mong đợi nào.
La Nam Nam cũng biết Lâm Khải đã lên xe cấp cứu. Cô cúi người lại gần, kề tai nói nhỏ với Mộc Trạch Tây, “Quả nhiên, chọc vào nam nữ chính sẽ không có kết quả tốt, đây chính là con gái của mệnh trời trong cuốn sách! Sau này chúng ta hãy cẩn thận một chút, cố gắng hết sức tránh những vết thương nhỏ, đừng chọc Lâm Thi Vũ.”
Mộc Trạch Tây lúng túng gật đầu.
Trần Triết ở bên cạnh chỉ nghe láng máng được vài câu. Vừa rồi khi anh ra ngoài, anh vô tình nghe nói Lâm Khải nằm viện là do Nghiêm Kỷ, ngẫm lại những lời trêu ghẹo của Lâm Khải và nghĩ về khí áp thấp lúc nãy. Trần Triết cảm thấy người không nên chọc vào có lẽ không phải Lâm Thi Vũ mà là Mộc Trạch Tây mới đúng.
Mấy người trên đường trở về.
“Mặc dù cứu mạng nhỏ của cậu dễ như trở bàn tay nhưng cậu đã cảm ơn và lại cảm ơn khi chúng ta chạy trốn, tớ biết rồi. Cậu về nhà nhanh đi!” Mộc Trạch Tây bất lực, nhét Lâm Thi Vũ đang không ngừng cảm ơn vào trong xe.
La Nam Nam què chân, thì thầm với Mộc Trạch Tây, “Em nhóc Tây à, Lý Tuần kia không tệ! Rất hợp với em.”
La Nam Nam vừa nói xong, Nghiêm Kỷ đã liếc mắt qua đây. Mộc Trạch Tây ha ha cười gượng, nói tuyệt đối không thể.
La Nam Nam nói dù sao hai người cũng chưa có người yêu, cậu thử ở chung với cậu ta xem sao. Mộc Trạch Tây dứt khoát từ chối, nói hai người đều không có ý với nhau.
La Nam Nam vuốt cằm Mộc Trạch Tây trêu ghẹo cô, đột nhiên phát hiện môi cô hơi đỏ, La Nam Nam không để ý, “Mộc Mộc ơi, Tây Tây à. Tuy lần này cậu không trúng tiếng sét ái tình nhưng lâu ngày sinh tình là cái chắc. Lý Tuần ngây thơ như vậy, cậu chỉ cần tung chiêu dịu dàng của cậu và ném con dao mất hồn ra thì không lo cậu ta không có tình cảm!”
Nói trắng ra là trêu ghẹo.
La Nam Nam nói tục, “Tây Tây của chúng ta rất khiến người ta yêu thích, dáng người thủ đoạn đều có đủ. Cũng đá luôn nam… Khụ, đá luôn tấm thép. Đổi thành một Lý Tuần ngây thơ như vậy, cậu chỉ cần dùng ba phần công lực là có thể bắt giữ cậu ta!”
Sau khi Nghiêm Kỷ nghe xong, tấm thép cứng âm thầm cười lạnh.
Cứu mạng! Nội tâm Mộc Trạch Tây đau đớn gào thét, lần đầu tiên cảm thấy khó khăn khi nói chuyện với Nam Nam thân yêu của mình.
La Nam Nam nhìn vẻ mặt khó xử của Mộc Trạch Tây, cô nghĩ sau này mình nên đưa Mộc Trạch Tây ra ngoài chơi, cô ấy không cởi mở lắm, thậm chí còn vặn vẹo.
Đôi mắt La Nam Nam vô tình liếc qua dáng người cực kỳ nghiêm chỉnh của Nghiêm Kỷ, anh không nói chuyện, lặng lẽ đi bên rìa con đường để bảo vệ hai cô gái. Vì Lý Tuần và Trần Triết đều có việc đi trước nên Nghiêm Kỷ xin chịu trách nhiệm đưa hai cô gái La Nam Nam và Mộc Trạch Tây về nhà.
La Nam Nam không thích đến gần nam chính cũng không quá thích đến gần nữ chính, mặc dù đang ở cùng nhau nhưng La Nam Nam cũng chỉ chào hỏi mà thôi.
Bây giờ nhìn lại, ngọai trừ thân phận nam chính thì bản thân Nghiêm Kỷ cũng là một người tốt. Hạnh kiểm và học lực xuất sắc, tinh tế thân thiện.
Tâm trí La Nam Nam bỗng giật nảy một cái, cô kéo Mộc Trạch Tây lại gần, hạ giọng đến mức thấp nhất, “Tây à, cậu vẫn thích Nghiêm Kỷ hả?”
Nghiêm Kỷ tai thính mắt tinh tự nhiên nghe được. Lần này ánh mắt anh cố định, để xem Mộc Trạch Tây trả lời như thế nào.
Cứu! Mộc Trạch Tây than khóc trong lòng, Nam Nam thân yêu thật sự đưa cô lên máy chém mà không hề hay biết. Mộc Trạch Tây khóc không ra nước mắt, dù cô có trả lời thế nào thì cô cũng sẽ không yên với Nghiêm Kỷ.
Vấn đề này giống như khi quan hành hình hỏi tù nhân trên pháp trường, anh muốn nằm sấp duỗi đầu ăn một đao răng rắc hay là thích quỳ xuống hét lên rồi ăn đao?
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dồn ép khiến cho Mộc Trạch Tây ngộp thở, cô tuyên bố cách tự chứng minh, “Tớ chỉ thích cơm khô!”
La Nam Nam cười ha ha, cả hai cùng bật cười.
La Nam Nam lén trở lại bệnh viện. Mẹ La khuyên răn cô một lúc, nhưng khi nhìn thấy cô vui vẻ thì bà lại lén lau nước mắt. La Nam Nam cũng bất lực, cô thật sự không sao.
Cốt truyện miêu tả tinh thần và thể xác của cô bị thương nặng, gần đây hệ thống luôn phát ra cảnh báo, La Nam Nam và chó hệ thống đã nghe thấy khi họ đang tranh cãi. Điều đó càng chứng minh rằng tâm hồn cô đã bị thương quá nặng bởi vụ tai nạn xe, xuất hiện vấn đề về tinh thần và luôn được điều trị.
La Nam Nam…Cốt truyện chết tiệt đã xảy ra sự cố.
Mộc Trạch Tây và Nghiêm Kỷ rời đi sau khi tạm biệt mẹ La.
Khi đang đi trên hành lang, có một y tá đẩy xe thuốc bước đi vội vàng suýt va vào Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ lập tức kéo cô vào lòng để bảo vệ. Trong lúc nhất thời, hai người ghé vào nhau, La Nam Nam nhìn bóng dáng hai người, cô cảm thán, đúng là người đẹp độc nhất vô nhị, cực kỳ xứng đôi!
Rồi lại không thể ngừng đau lòng, Nghiêm Kỷ rất tốt nhưng cuối cùng vẫn không có duyên với nhóc Tây nhà ta. La Nam Nam thở dài não nề, mẹ La hoảng sợ vội bảo cô nghỉ ngơi đi ngủ.
La Nam Nam thật sự mệt mỏi sau một ngày ầm ĩ, mí mắt nặng trĩu. Này? Kết truyện có nói nam nữ chính ở bên nhau hay không? Cô chưa kịp nghĩ lại đã lâm vào cõi mộng…
Sau khi ra khỏi viện, Mộc Trạch Tây nghiêm chỉnh đã xảy ra tranh chấp với Nghiêm Kỷ, tất nhiên đó chỉ là phía cô.
Cô từ chối việc hai người lại kết hợp với nhau, cô không chấp nhận theo như lời Nghiêm Kỷ, cho dù Nghiêm Kỷ có quan hệ qua lại với cô thì cô vẫn có thể từ chối. Thậm chí nói trắng ra là nếu hai người không ngủ chung thì Nghiêm Kỷ không thể đụng vào cô, công khai nói rõ ràng.
Có vài người càng sốt ruột càng uất ức thì lại càng dễ rơi nước mắt. Mặc dù Mộc Trạch Tây rất nghiêm túc nhưng cô đã rơi nước mắt khi đang nói, khí thế hoàn toàn biến mất.
Có lẽ Nghiêm Kỷ không biết Mộc Trạch Tây vẫn luôn do dự và đấu tranh với mối quan hệ giữa hai người, hai người lên giường một lần là sẽ nói một lần, rất mất thời gian. Cách xử lý tốt nhất là không nên xử lý.
Anh lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, trực tiếp khiêng cô nhét vào trong xe. Sau khi chắc chắn đã khóa kỹ cửa xe, anh mới thong thả ung dung nói: “Dì Vạn Dung đi công tác, cậu sẽ ở nhà tôi vài ngày.”
“Nghiêm Kỷ, cậu có ý gì!” Mộc Trạch Tây hoảng sợ hỏi. Tại sao Nghiêm Kỷ biết mẹ đi công tác? Cô cũng không thể sống ở đó. Cô đẩy cửa muốn xuống xe.
“Không có ý gì, chính là chơi cậu mà thôi.” Nghiêm Kỷ kéo cô qua ôm cô vào lòng, xoa xoa cơ thể mềm mại của Mộc Trạch Tây, ngửi mùi hương trên người cô.
Cơ thể Mộc Trạch Tây từ khi còn nhỏ đã tiết ra mùi hạnh nhân, người cô giống như sữa trắng. Nghiêm Kỷ hít vài hơi.
Mộc Trạch Tây tỏ vẻ khó có thể tin Nghiêm Kỷ sẽ làm chuyện như vậy, “Nghiêm Kỷ, cậu không thể làm như vậy! Cậu làm vậy, cậu làm vậy là phạm pháp!”
“Thế cậu muốn báo cảnh sát?”
Mộc Trạch Tây nghẹn họng, cô không nghĩ tới cũng không dám nghĩ tới. Cô căm giận nói, “Tớ khuyên cậu nên quay đầu là bờ!”
Nghiêm Kỷ nghe xong, anh bật cười, cảm thấy Mộc Trạch Tây thật ngây thơ đáng yêu. Nghiêm Kỷ không hề sợ, dù sao cứ cắm là nghe lời.
Mộc Trạch Tây đang mặc một bộ váy liền có khóa kéo, Nghiêm Kỷ từ từ kéo khóa xuống, đưa tay vào thăm dò nhào nặn thưởng thức bộ ngực mềm mại.
Anh nhẹ nhàng nói, “Mộc Trạch Tây, kể từ khi chúng ta lên giường thì đã không còn đường lui. Không chỉ hôm nay muốn làm cậu mà sau này cũng muốn làm cậu. Cậu muốn báo cảnh sát, tùy cậu, nhưng làm xong lại nói. Muốn ngoan ngoãn hoà nhã, cũng tùy cậu.”
Kiểu lời nói đểu cáng và bá đạo, Mộc Trạch Tây tức giận run bần bật.
Anh đè người xuống hôn cô, lấp kín cái miệng nhỏ của cô, đưa tay luồn vào dưới váy cô. Mộc Trạch Tây không muốn, cô kẹp chân lại, xoay người trốn đi.
Nghiêm Kỷ chỉ dừng lại một lát rồi tiếp tục tiến lên phía trước tìm kiếm bất chấp sự phản kháng, anh kéo quần lót nhỏ sang một bên, tìm đến âm đạo nhạy cảm bằng đầu ngón tay hơi lạnh của mình, cọ gãi chà xát, móc khoét, không phải thăm dò cửa lỗ. Mộc Trạch Tây nhạy cảm, ưm ư rên rỉ, âm đạo lập tức chảy nước ròng ròng.
Cô càng giãy giụa, cơ thể mềm mại càng dán chặt Nghiêm Kỷ, cọ đến nỗi Nghiêm Kỷ cứng hơn.
Trời đất quay cuồng, Mộc Trạch Tây bị Nghiêm Kỷ thả xuống ghế ô tô. Anh lấy một sợi dây thừng cực mềm rồi trực tiếp buộc hai cổ tay trắng mịn của Mộc Trạch Tây lại với nhau, sau đó đặt lên đỉnh đầu cô.
Hai tay Mộc Trạch Tây bị bắt nâng cao, Nghiêm Kỷ đẩy váy cô ra, bộ ngực trắng như sữa của cô nhảy ra ngoài. Non mềm tròn trịa còn đong đưa vài cái.
“Sao lại ở trên xe?! Đừng làm trên xe!” Mộc Trạch Tây hết sức ngạc nhiên, không chịu nổi việc truỵ lạc, chấn động trong xe.
Nghiêm Kỷ tự cởi sạch quần áo, dương vật đỏ bừng dựng thẳng vì cứng, và vì quá to quá dài nên nặng nề rũ xuống. Quy đầu đỏ bừng đã tràn ra ít chất lỏng màu trắng trông cực kỳ dữ tợn.
Dương vật sung huyết căng cứng hơi trướng đau, Nghiêm Kỷ thở mạnh hổn hển, ắt phải cắm vào âm đạo kia.
Nghiêm Kỷ nắm khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây, dùng dương vật đang gắng gượng dưới thân cọ xát vào gốc đùi, chọc ra một cái lỗ từ thịt chân trắng nõn mềm mại, chất lỏng trong suốt nhớp nháp cọ xát vào trong chân Mộc Trạch Tây, lấp lánh ánh sáng óng ánh.
Anh vừa cọ vừa nói, “Tôi biết cậu chưa quen với sự thay đổi trong mối quan hệ của chúng ta, nhưng không có thời gian để cho cậu thích ứng. Chúng ta làm tình nhiều lần, thân thể tiếp nhận nhiều sự giao hợp thì sẽ cảm thấy thân mật hơn. Chúng ta chỉ thiếu việc làm tình.”
Hôm nay Nghiêm Kỷ không muốn quá dịu dàng, anh phải ra vào mạnh mẽ và làm đến nỗi cô ê a nói nhảm, đầu óc mê muội.
Mộc Trạch Tây bị dương vật dữ tợn doạ sợ tới mức khuôn mặt nhỏ hoảng hốt tái nhợt, đôi mày nhíu lại của Nghiêm Kỷ tràn đầy sự lạnh lẽo và ham muốn tình dục, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Lúc này Mộc Trạch Tây mới nhận ra, dường như Nghiêm Kỷ đang tức giận và bất mãn. Tuy Nghiêm Kỷ dịu dàng nhưng với tư cách là cậu ấm Nghiêm gia, từ lâu anh đã quen với sự ngoan ngoãn và dễ dãi của những người xung quanh.
Không phải anh không tranh mà là anh đã có tất cả nên anh không cần tranh. Bản lĩnh của cô bây giờ thật là lớn, năm lần bảy lượt từ chối anh, lao thẳng vào bãi mìn của anh.
Vậy nên, bây giờ anh rất nguy hiểm.
Nghiêm Kỷ vượt qua ghế lái, mở hộp bao tay ra, lấy một lọ chứa chất bôi trơn.
Anh không thể săn sóc cho màn dạo đầu lần này, anh bôi chất bôi trơn lên dương vật đang cương cứng đến phát đau của mình, cũng bôi một ít vào bên trong Mộc Trạch Tây. Còn chưa kịp mở rộng xong, anh bắt được Mộc Trạch Tây đang co rúm lùi người về phía sau, anh đẩy dương vật to lớn vào bên trong khe hở.
Mộc Trạch Tây biết bây giờ tên đã lên dây nên không thể không bắn. Hàng mi cô đẫm lệ, hốc mắt đỏ hoe, cô lùi bước với một tia giãy giụa cuối cùng, run giọng nói: “Ít nhất… hãy mang… mang… Áo mưa!”
Nghiêm Kỷ nghe xong, “Không bao.”
“Không, không được! Không thể làm điều đó mà không đeo bao!” Mộc Trạch Tây lùi lại.
Nghiêm Kỷ bỏ ngoài tai, chỗ ngồi trên xe chỉ có bấy nhiêu đó, anh nắm hai chân cô rồi kéo. Anh cong lưng đẩy thật mạnh, dương vật từ cửa lỗ lập tức phá mở lớp thịt xinh đẹp bên trong, từ từ đẩy vào.
Khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây tái nhợt, “Uhmm ~…” Cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì người chịu thiệt sẽ là cô, cô cắn môi, hơi mở cơ thể ra, hết sức thả lỏng.
Dương vật đâm sâu vào trong cơ thể, lớp thịt trơn ướt vừa kẹp vừa hút, Nghiêm Kỷ phê sướng không chịu nổi. Mới vừa vào trong đã nóng lòng lắc eo cắm vào, từng cái đâm vào lớp thịt béo mềm, thèm muốn cảm giác phê sướng khi lớp thịt lôi cuốn.
Dương vật to lớn vừa tiến vào đã nhanh chóng đâm cắm mãnh liệt, Mộc Trạch Tây cảm thấy sưng trướng khó chịu, sự mờ ám sung sướng khó có thể diễn tả.
“A ~! Mới vào mà đã…!” Mộc Trạch Tây đâu thể nào chịu nổi, cái miệng nhỏ cầu xin, “Chậm lại ~ ừm ~ nhẹ thôi ~!” Cô làm ầm ĩ, thân thể căng chặt, cô càng kẹp chặt dương vật hơn.
Sống lưng Nghiêm Kỷ tê dại, bắt đầu cắm vào thật mạnh.
Mỗi khi dương vật ra vào nhanh chóng thì bên trong âm đạo sẽ co giật từng cơn, dù có xoắn chặt đến đâu thì cũng bị dương vật to cứng mở ra. Quy đầu cực lớn cọ vào lớp thịt nhạy cảm, cây gậy to dài làm phẳng các nếp gấp trong lỗ nhỏ, chăm sóc chu đáo từng điểm nhạy cảm trong âm đạo.
Chỉ khổ cho Mộc Trạch Tây vừa đau vừa trướng, sung sướng không chịu nổi. Cô không thể kìm được tiếng kêu rên ưm a nũng nịu, cơ thể sướng đến nỗi tê dại ngứa ngáy, hai tay bị trói nên cô dùng chân đạp lùi người về sau.
Nghiêm Kỷ cắm phê sướng, sao có thể để cho cô chạy trốn, anh bóp chặt vòng eo mềm mại của cô. Anh đâm vào một nơi sâu hơn.
Anh ra vào mạnh mẽ, bóp mạnh, ngón trỏ ấn vòng eo mềm mại. Anh không chỉ thẳng eo mà còn tự nhéo mình để kéo về phía trước, cơ thể hai người va chạm thật sâu. Bị anh làm và giam cầm chặt chẽ như vậy, chỉ trong một lúc, Mộc Trạch Tây bật khóc, cô vùng vẫy, dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình để cạy mở đôi bàn tay như gọng kìm của anh.
Nghiêm Kỷ rất thích bóp vòng eo mềm mại của Mộc Trạch Tây rồi chơi cô, cơ thể cô lúc đầu còn căng chặt, anh làm một lúc thì thả lỏng, sau khi anh dùng sức làm mạnh một hồi, tức khắc cô trở nên mềm như nước.
Cô không thể dùng sức nên đành mặc cho anh bóp chặt eo và làm cho đến khi hai chân cô bủn rủn.
“Uhm uhmm ~ a a ~ Đừng đâm vào nữa ~!” Lại sợ người bên ngoài nghe thấy, Mộc Trạch Tây bất ngờ che miệng lại, cau mày vì bị anh đâm vào, mắt ngấn nước trừng Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ cực kỳ yêu dáng vẻ mềm mại yêu kiều này của cô, dương vật to dài ra vào trong âm đạo nhỏ vừa nhanh vừa mạnh. Miệng âm đạo phun mật dịch, khó khăn nhả ra nuốt vào dương vật đỏ bừng.
Eo mềm, cơ thể mềm mại. Nhưng âm đạo lại chật, sít sao xoắn chặt lấy dương vật. Thậm chí nó còn co giật đập thình thịch, kẹp chặt khiến cho dương vật sướng đến cực điểm.
“Thoải mái à?” Nghiêm Kỷ hết hơi thở hổn hển, hỏi Mộc Trạch Tây một câu trong lúc vội vàng mạnh mẽ cắm vào.
“Không… Nấc ~!” Mộc Trạch Tây nói ngắt quãng mới ra được một câu.
Nghiêm Kỷ nào còn lòng tự trọng, anh đánh vào chân Mộc Trạch Tây khiến cho cô dang rộng hai chân, duỗi thẳng lưng đâm vào.
Vòng eo mềm mại của Mộc Trạch Tây không khỏi cong lên khi bị anh đâm, Mộc Trạch Tây khóc nhiều đến nỗi gần như gục ngã, rên rỉ yêu kiều xin khoan dung, “Không… Đừng ~! Hức ~ đừng cắm nữa~ Hức ~ Thoải… Thoải mái…”
Trong âm đạo đang co giật tột độ, cơ thể Mộc Trạch Tây căng cứng, Nghiêm Kỷ biết cô thật sự thoải mái. Theo mười mấy cú đâm sâu của Nghiêm Kỷ ——
Một làn sóng cao trào vừa nhanh vừa vội dâng lên mãnh liệt, dòng nước đẹp đẽ và rực rỡ kết hợp với chất lỏng màu trắng đục bắn ra. Mộc Trạch Tây co giật run rẩy hét lên, tưởng chừng như gục ngã, tên khốn Nghiêm Kỷ lại bắn vào trong cô, tên khốn!
Người trẻ tuổi nhiều tinh sền sệt, thời gian Nghiêm Kỷ bắn rất lâu, bắn sảng khoái. Lúc này anh mới từ từ rút dương vật nửa mềm ra, anh hơi lật lại, cọ sát làm đỏ nhừ, phun ra nước dịch trắng đặc sệt.
Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tây lại muốn khóc, muốn ầm ĩ nên vội vàng lau sạch tinh dịch đã bắn vào, phải dùng nửa gói khăn giấy ướt mới xử lý sạch sẽ.
Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây đang dính chặt vào nhau rúc trong xe ghế sau, thân hình cao lớn của Nghiêm Kỷ chiếm phần lớn diện tích, anh ôm Mộc Trạch Tây vào lòng. Vuốt ve khuôn mặt nhỏ trơn mịn, cọ cọ đôi môi đỏ của cô.
Nhớ lại những gì La Nam Nam đã hỏi hôm nay, anh cũng hỏi Mộc Trạch Tây. “Mộc Trạch Tây, cậu thật sự không có một chút say đắm nào với tôi?”
Mộc Trạch Tây đang mê man mệt mỏi nghe thấy những lời này, hàng mi dài đẫm nước mắt khẽ lay động, cô từ từ mở mắt. Mộc Trạch Tây biết Nghiêm Kỷ tất nhiên không ngốc, chắc chắn anh có thể cảm nhận được sự xa lánh của cô trong thời gian này.
Cô đã nghĩ về nó, nhưng tất nhiên không phải…
Nghiêm Kỷ chiếm quá nhiều vị trí trong cuộc đời của cô. Bạn chơi cùng khi còn nhỏ, mối tình đầu của thiếu nữ, mục tiêu theo đuổi…
Nếu Mộc Trạch Tây không biết kết cục thì có thể cô sẽ thật sự vui mừng và choáng váng đầu óc khi Nghiệm Kỷ đề xuất quan hệ qua lại, cô không thể từ chối Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây rất khó từ bỏ nhưng rồi không thể không buông tay, bởi vì cô sợ đau.
“Tất nhiên không phải… Không liên quan đến việc kia. Từ chối là sự lựa chọn của tớ và cậu nên tôn trọng điều đó.” Giọng nói Mộc Trạch Tây hơi khàn càng làm tăng thêm sự âm u khó hiểu trong lòng cô.
Cô đã dẫm vào bãi mìn của Nghiêm Kỷ, cô hơi sợ nhưng cô vẫn nói ra.
Nghiêm Kỷ không thể đoán được Mộc Trạch Tây chính là ở điểm này. Chỉ cần bạn sờ thấu được quá trình trưởng thành, gia đình và kinh nghiệm của một người là có thể suy ra quỹ đạo suy nghĩ và cách xử lý của người ấy khi đối mặt với mọi việc.
Còn Mộc Trạch Tây, anh thật sự sờ thấu. Nhưng dường như có thứ gì đó đã đột nhiên xuất hiện khiến cho cô thay đổi hoàn toàn quỹ đạo của chuyện này.
Nghiêm Kỷ không có manh mối nên sẽ cần tốn một chút thời gian. Không muốn qua lại cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần ngoan ngoãn bị anh chơi là được.
Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tây đang mê man sau cơn cực khoái, trong tư thế hai người ôm nhau, anh banh rộng hai đùi cô ra rồi lại cắm dương vật đang dựng đứng dâng trào chưa thỏa mãn vào âm đạo một lần nữa.
Dương vật tối cao phá mở tầng thịt siết chặt rồi tiến vào âm đạo, sau đó anh bắt đầu tát nước róc rách.
Mộc Trạch Tây thật sự không chịu nổi, cô vừa mệt vừa nóng, mồ hôi đầm đìa.
Một tầng mồ hôi mỏng dính vào ngực cô sáng chói mắt, giống như một miếng bánh sữa nhỏ được bọc đường. Nhìn ngon quá, một bên Nghiêm Kỷ ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, nâng hông làm điên cuồng, một bên vùi đầu vào ngực cô hít ngửi mùi hương hạnh nhân thoang thoảng nơi rãnh ngực sâu kín.
Đôi môi mỏng mút thịt trên ngực cô, để lại một dấu hôn kéo dài dưới bầu ngực trắng mịn. Thỉnh thoảng nhấm nháp và hút liếm nhẹ đầu vú nhỏ nhạy cảm, mút đến khi đầu vú lấp lánh ánh sáng nước, như là quả cherry nhỏ từng giọt nước, hấp dẫn ngon miệng.
“uhmm uhmm ứ ~~”
Khi dương vật đâm thẳng lên xuống và ép chặt âm đạo, dâm dịch từ lỗ nhỏ tuôn ra như nước suối. Nó chảy xuống dọc theo dương vật của Nghiêm Kỷ, khi nó chảy xuống, nơi kết hợp giữa hai người lập tức dính nhớp thành một bãi.
Tư thế này cọ xát đến nhiều nơi khác nhau và dương vật cũng có thể vào sâu hơn. Nghiêm Kỷ thở dài khuây khoả, nâng hông cắm vào, vì tư thế ngồi xổm này mà nhìn âm đạo giống như đang quấn bọc và vắt khô dương vật.
Mộc Trạch Tây dùng chút sức lực cuối cùng đặt tay lên vai Nghiêm Kỷ, ngăn anh tiến đến nơi sâu hơn.
“Nghiêm Kỷ! Đừng! Đừng ở tư thế này…”
“Hãy gọi tôi bằng xưng hô lúc trước.” Giọng nói gợi cảm khàn khàn vì dục vọng của Nghiêm Kỷ vang lên bên tai cô.
Mộc Trạch Tây đã lâu không gọi bằng cách xưng hô kia, chắc là? Bây giờ cô không thể mở miệng.
“Nghiêm Kỷ…”
Nghiêm Kỷ đột nhiên nở nụ cười, nới lỏng sức ôm vòng eo mềm mại. Mộc Trạch Tây lập tức ngồi xuống, âm đạo nhỏ xinh tức khắc nuốt dương vật to dài vào sâu hơn.
Tư thế này trực tiếp đẩy cổ tử cung ra ngoài và chen vào trong, âm đạo mềm mại không thể nào chịu nổi, bụng nhỏ Mộc Trạch Tây bị căng lên khó chịu.
Đôi mắt Mộc Trạch Tây trừng lớn, ê ê a a nắm lấy vai Nghiêm Kỷ, ôm chặt cổ anh để mượn sức ngăn mình ngồi sâu hơn. Nước mắt như ngọc trai lăn xuống, cô khụt khịt, “Hức ~ Sướng quá ~”
Dương vật to lớn của Nghiêm Kỷ dường như đâm xuyên qua cơ thể Mộc Trạch Tây, động tác hoang dã và cực kỳ mạnh mẽ. Toàn bộ dương vật kể cả phần gốc đều hoàn toàn đi vào, chỉ còn lại hai quả tinh hoàn ở bên ngoài, nước bắn tung tóe tứ phía với tiếng “Bạch bạch bạch”, hung hăng cắm vào.
Quá sâu…
“Anh Nghiêm…” Giọng nói Mộc Trạch Tây run rẩy, kêu lên cách xưng hô khiến cho cô co rúm người khi còn nhỏ.
“Ừ.” Nghiêm Kỷ hài lòng trả lời, “Vậy thì mở rộng đùi ra để anh Nghiêm tiện cắm vào.”
Khi Mộc Trạch Tây mười một, mười hai, mười ba tuổi, cô không bao giờ đến Nghiêm gia, khi gặp lại Nghiêm Kỷ thì anh đã là chàng thiếu niên đẹp trai dịu dàng và nhã nhặn, anh cũng không còn dọa Mộc Trạch Tây nữa.
Cách xưng hô này khiến cho cô nhớ lại thời kỳ đen tối của Nghiêm Kỷ. Anh chính là một người đen tối và xấu xa!
“Sau này có muốn anh Nghiêm cắm hay không, hở?” Tư thế ngồi hoa sen nhưng lại có tính linh hoạt rất lớn, Nghiêm Kỷ chỉ cần bờ mông nhỏ của Mộc Trạch Tây phối hợp với động tác nâng hông của mình là anh có thể đâm chính xác đến rất nhiều nơi.
Như là cố ý lại tựa như vô tình, anh đâm mạnh vào điểm nhạy cảm của Mộc Trạch Tây sau vài cái đâm nhẹ, thân thể Mộc Trạch Tây lập tức mềm nhũn, cắn môi nghẹn ngào.
Cô nâng mông lên để tránh sự thâm nhập của dương vật.
Nghiêm Kỷ mút đầu vú sưng đỏ, cười thở gấp nói “Tôi biết là chỗ này.” Nói một cách dứt khoát, anh ưỡn thẳng eo, quy đầu cực lớn đâm mạnh vào điểm G, đẩy đẩy rồi lại nhanh chóng trượt vào, đột nhiên chạm phải cổ tử cung.
Sau đó, anh đẩy về nơi đó rồi cắm vào chơi đùa.
“A ~ a ~!” Nơi nhạy cảm và yếu ớt nhất cùng bị đâm vào, khoái cảm tràn ngập len lỏi từ cơ thể đến tận xương tuỷ. Đầu óc Mộc Trạch Tây trống rỗng, há miệng nhỏ thất thần, niềm cực khoái không thể kiểm soát cuốn cô đi như một cơn sóng thần.
Nghiêm Kỷ hơi rút dương vật ra, đâm nhẹ vào cửa lỗ, cọ sát khiến cho cô ngứa ngáy. Đợi Mộc Trạch Tây thả lỏng, anh lại đẩy thật mạnh đến điểm G và tử cung, cắm sâu làm mạnh.
Làm nhiều lần, cơ thể Mộc Trạch Tây đã hoàn toàn mềm nhũn, toàn thân run rẩy chấn động.
Những cú đâm điêu luyện không ngừng như thế khiến cho cô mê sảng, âm đạo co giật theo từng cơn. Cô ngửa đầu ra sau, thân thể mềm nhũn để mặc cho Nghiêm Kỷ ôm cô cắm vào, những tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ cái miệng nhỏ bé.
“Muốn… hức ~ đừng cắm tớ ~ hức ~ xin cậu ~ muốn ~” Mộc Trạch Tây ngửa đầu, nước miếng tràn lan vì bị cắm, khóc đến nỗi gần như không thở nổi.
Màn tra tấn tình dục này đã hoàn toàn phá vỡ tâm trí Mộc Trạch Tây, đập tan ý chí của cô. Nghiêm Kỷ đã đập tan sự kiên quyết và ý chí của cô thành từng mảnh.
“Được. Nếu đã muốn anh Nghiêm làm thì bây giờ anh Nghiêm sẽ không cắm Trạch Tây như vậy nữa.” Nghiêm Kỷ hơi đau lòng, anh liếm khuôn mặt nhỏ của cô, dỗ cô.
Mộc Trạch Tây mềm nhũn dựa vào ngực Nghiêm Kỷ, ôm bụng khóc nức nở, cô cảm thấy mình không cứng cỏi nên chỉ mới hai ba đòn đã tiếp nhận sự mềm yếu.
Nhưng cô thật sự chịu không nổi, dương vật nóng bỏng vẫn đang ra vào mãnh liệt bên trong cơ thể cô, nó vừa nóng vừa cứng khiến bên trong nóng mềm, dường như có thể xuyên thủng chính mình.
Trước đây cô tập nhảy phải mở khớp hông rất đau nhưng cô vẫn có thể chịu được, duy chỉ có niềm khoái cảm làm hao mòn xương cốt này là Mộc Trạch Tây không thể nào chịu nổi.
Cô thật sự sẽ bị hiếp đến chết… Mộc Trạch Tây sợ hãi.
Cuộc ân ái này cuối cùng cũng kết thúc khi Mộc Trạch Tây kêu khóc đói bụng thì Nghiêm Kỷ mới buông tha cho cô. Anh ôm chặt vòng eo mềm đến mức không đứng lên được, một bên quấn lấy lưỡi cô mút hút, một bên đẩy nhanh tốc độ ra vào, sau đó bắn một đống tinh dịch vào bên trong tử cung.
Mộc Trạch Tây nóng đến mức lên đỉnh rồi ngã xuống, che chắn cái bụng chứa đầy tinh dịch, cô lại bật khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]