Mộc Trạch Tây nhất thời không còn gì để nói. Quả nhiên, Nghiêm Kỷ rất kỳ lạ.
“Nghiêm Kỷ.” Mộc Trạch Tây nói, “Rõ ràng là cậu tự rửa bát, à không, tại sao cậu lại rửa bát…”
Đầu óc Mộc Trạch Tây quay cuồng, những vấn đề kỳ lạ như La Nam Nam đã từng nói “Trùm tổng Mary Sue sẽ không tự giặt quần lót luôn đấy chứ?”.
Và Nghiêm Kỷ cũng là “Trùm tổng”, Mộc Trạch Tây bỏng miệng.
Có lẽ Nghiêm Kỷ đã biết trong đầu Mộc Trạch Tây chắc chắn lại nghĩ tới những lời nói kỳ lạ của La Nam Nam. Anh dừng tay, xoay người lại. Nghiêm mặt nói, “Con cháu Nghiêm gia tuy cao quý nhưng không được nuông chiều, ít nhất vẫn phải có năng lực tự gánh vác cuộc sống.”
Nghiêm Kỷ rửa sạch bồn bát, tiện tay quét luôn lá rụng rơi trên bếp, “Hồi nhỏ tôi làm nhiều, bây giờ không còn làm nhiều như trước nữa.”
“Cậu đi đón em trai Mộc Tư Tề?” Nghiêm Kỷ lấy khăn tay lau tay, sau đó cởi tạp dề, “Vậy chúng ta đi thôi. Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Nói xong, anh dắt Mộc Trạch Tây ra ngoài. Quá sốc, Mộc Trạch Tây liên tục quay lại nhìn, sợ có người đi ra nhìn thấy.
Mộc Trạch Tây sợ hàng xóm nhìn thấy nên đến giao lộ đã tách khỏi Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ tạm thời đồng ý.
Hoàng hôn kéo dài bóng hai người, mặc dù hai người đi cách nhau nhưng hình bóng lại hòa vào nhau, như không ngừng dây dưa quấn quít.
Nghiêm Kỷ nhìn hình bóng dây dưa của hai người, anh chợt hỏi, “Mộc Trạch Tây, trước đây cậu có cảm thấy uất ức không?”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Kỷ hỏi cô về quá khứ, Mộc Trạch Tây dừng lại, trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước.
Rõ ràng những việc đó vẫn chưa trôi qua lâu nhưng vì trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nên cảm giác như đã lâu lắm rồi.
Mộc Trạch Tây cụp mắt xuống cẩn thận suy nghĩ, khi ngước mắt lên, đôi mắt cô trong veo sáng ngời, nghiêm túc trả lời. “Không.”
“Nhiều chuyện trong quá khứ đôi khi làm tớ rất bối rối, nhưng lúc đó trong lòng tớ thật sự có hâm mộ, có oán, cũng có ghen tị. Kết quả của một số việc lúc đó cũng chỉ là nhân quả báo ứng. Tớ không có gì phải uất ức.”
Nghiêm Kỷ lẩm bẩm lặp lại, “Nhân quả báo ứng?” Sau đó nói, “Mộc Trạch Tây, mối quan hệ giữa chúng ta cũng là kết quả tất yếu của nhân quả.”
Mộc Trạch Tây nhất thời không hiểu.
“Chị.” Một giọng nói trẻ con lanh lảnh cắt ngang lời hai người.
Mộc Trạch Tây quay đầu, thấy em trai Mộc Tư Tề đang đeo cặp sách nhìn hai người.
Hóa ra trường học tan học sớm nên Mộc Tư Tề được về sớm.
“Tư Tề, chúng ta về nhà thôi.” Mộc Trạch Tây vươn tay định cầm cặp cho Mộc Tư Tề.
Mộc Tư Tề lùi lại, “Không cần đâu chị. Em tự đeo.”
Mộc Tư Tề nhận ra Nghiêm Kỷ. Lần trước, chị đến trường để giải quyết vấn đề cậu bị bạn học bắt nạt, lúc đó anh này cũng đến. Cũng chính anh này đã giải quyết vấn đề đó giúp cậu.
Mộc Tư Tề chủ động hỏi, “Anh Nghiêm.”
Nghiêm Kỷ phản ứng trước, ngước mắt lên mờ ám nhìn mắt Mộc Trạch Tây, “Tư Tề có thể gọi anh là anh Nghiêm Kỷ. Anh Nghiêm là xưng hô của chị em dành riêng cho anh.”
Mộc Trạch Tây…
Mộc Tư Tề không hiểu lắm, gật đầu sửa cách gọi, “Anh Nghiêm Kỷ.”
Khi Mộc Trạch Tây dẫn em trai về nhà, cô nhìn thấy Lý Tuần đỏ mặt và Vương Đại Hữu đang hát rống, Trần Triết hoà âm đệm nhạc.
Mấy người này đúng là chơi điên rồi, dưới sự chỉ huy của Vương Đại Bằng, tất cả đều cất cao giọng hát.
La Nam Nam say khướt hét to những từ khó hiểu với Mộc Trạch Tây, “Vương %# Đại Bằng! Đi, đi, lỗi hệ thống, có thể xử lý được!”
Mộc Trạch Tây?? Gì cơ? Uống rượu?
“Trạch Tây à, Nghiêm Kỷ à. Về rồi sao? Đến đây uống canh bồi bổ.” Bà nội Mộc bưng hai bát canh lên chào đón.
Vương Đại Bằng lắc đầu với Mộc Trạch Tây, ra ám hiệu.
Mộc Trạch Tây lập tức hiểu chuyện gì. Chắc là bà nội lại quá tay ủ nhiều rượu, cái quá tay của bà còn quá hơn cái quá của cô ở căng tin.
Mà ủ rượu thêm dược liệu là nhất, khiến người ta lâng lâng.
Bà nội Mộc bồi bổ thân thể cho bọn nhỏ, bà giải thích, “Uống say một lát, ngủ một giấc là đảm bảo ngày mai sẽ sảng khoái đầu óc! Đêm nay ngủ lại đây, vẫn còn phòng. Chen nhau ngủ cũng được.”
“Không sao, nhà cháu vẫn còn phòng, con trai thì ngủ nhà anh.” Vương Đại Hữu nói.
Bởi vì mẹ La gọi điện thúc giục nên Trần Triết và La Nam Nam đành phải về trước.
Vương Đại Bằng luôn biết bàn tay của bà Mộc nên anh không uống, phụ trách lái xe đưa hai người về nhà.
Nhóm người chân yếu không bước nổi, cuối cùng Nghiêm Kỷ chỉ có thể bận lên bận xuống giúp người, chuyển người, giúp dọn dẹp. Bận đến khuya.
Nghiêm Kỷ bày mưu chuyển Lý Tuần đến ngủ tại nhà Vương Đại Hữu.
Sau khi Nghiêm Kỷ bận rộn, anh nhân cơ hội uống hai bát canh bồi bổ lớn, mặt dày ở lại qua đêm nhà Mộc Trạch Tây.
Khi Mộc Trạch Tây phát hiện, Nghiêm Kỷ đã sớm chơi xấu chọn phòng Mộc Trạch Tây, nằm trên giường cô ngủ say.
Mộc Trạch Tây nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Nghiêm Kỷ, cô thở dài, không đành lòng làm phiền anh.
Đêm nay cô sẽ đến ngủ trong phòng em trai Mộc Kiến Hiền, trước khi đi còn đắp chăn cho anh.
Khi Mộc Trạch Tây tắm rửa xong ra ngoài, chuẩn bị đến phòng Mộc Kiến Hiền, cô thấy cửa phòng mình mở ra, bên trong còn tỏa ra ánh sáng màu cam ấm mờ ảo.
Mộc Trạch Tây dừng lại, là ai vào đây?
Cô đi kiểm tra theo bản năng, bước vào phòng, chỉ thấy chăn của Nghiêm Kỷ được mở rộng, gió thổi mạnh ngoài cửa sổ.
Mộc Trạch Tây sợ Nghiêm Kỷ bị lạnh nên đành phải đắp chăn cho anh trước.
Thỏ trắng nhỏ bị ánh đèn làm mờ mắt, rơi vào bẫy rập.
Nghiêm Kỷ bỗng mở to mắt, một tay kéo Mộc Trạch Tây vào trong chăn, bàn tay to bịt kín miệng cô, không cho cô hét lên thành tiếng.
Mộc Trạch Tây bị anh ôm chặt, cô chỉ bất ngờ hoảng sợ, chợt phát hiện trên người Nghiêm Kỷ có hơi ướt.
Cô vỗ tay Nghiêm Kỷ, ý bảo cô sẽ không kêu, “Nghiêm Kỷ? Cậu tắm rồi à? Tắm ở đâu?”
“Giếng nước. Tôi vừa trèo cửa sổ ra ngoài tắm.” Nghiêm Kỷ nói, ôm chặt lấy cô, tựa cằm lên đầu cô.
“Chờ cậu tắm xong đã lâu rồi.”
Vì ở đây uống rượu bổ, trèo cửa sổ ra ngoài tắm nước lạnh, hai người tắm rồi còn có thể làm gì? Mộc Trạch Tây vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Tôi không làm gì. Nếu tôi nhất định phải làm, vậy thì cậu sẽ bị tôi kéo vào trong chăn và bị lột sạch đồ.”
Nghiêm Kỷ tự giải thích, “Hôm nay tôi vội trở về để gặp cậu mà thôi, tôi sắp phải tạm biệt cậu rồi. Vậy nên, chúng ta phải ngủ cùng nhau và trân trọng quãng thời gian ít ỏi. Ngủ đi.”
Nói xong, Nghiêm Kỷ thật sự bất động, thật sự ôm Mộc Trạch Tây ngủ.
Mộc Trạch Tây nép vào lòng Nghiêm Kỷ, chóp mũi tràn ngập mùi hương của Nghiêm Kỷ, nhiệt độ cũng từ trên người anh mà ra.
Tất cả đều là cảm giác tồn tại của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây không ngủ được, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kỷ, chỉ có thể nhìn thấy yết hầu đang lên xuống của anh.
Anh không ngủ… Địch bất động ta cũng bất động.
Mộc Trạch Tây ép mình tĩnh tâm, đôi mắt đảo loạn, bỗng nhìn thấy trên đầu giường có một bóng đèn pha lê tinh xảo độc đáo.
Ánh sáng màu cam ấm mờ ảo phát ra từ nó.
“Cậu lấy đèn này ở đâu?” Mộc Trạch Tây hỏi.
Cái đèn này đã từng là một sản phẩm màu đỏ trong giới xa xỉ, nó đã ngừng sản xuất vài năm.
Giường hơi nhỏ, vậy nên Nghiêm Kỷ đặt Mộc Trạch Tây nằm sấp trên người anh, lúc này mới nói, “Tôi thấy nó được bán đấu giá ở một quốc gia nào đó, tôi nhớ năm lớp mười cậu từng bảo cậu thích. Tôi đã đấu giá nó.”
“Cậu vẫn nhớ?!”
“Tuy tôi không nhắc đến rất nhiều việc về cậu trong quá khứ, nhưng trước nay tôi vẫn luôn nhớ rõ. Việc của cậu, thậm chí tôi còn biết rõ hơn cả cậu. Có lẽ tôi quan tâm cậu còn nhiều hơn cậu quan tâm tôi.”
Mộc Trạch Tây ngạc nhiên. Các cô gái đôi khi sẽ thảo luận về một số trang sức hoặc đồ dùng, nghe có vẻ đắt tiền và hàm ý hơn.
Khi đó, cô chỉ thuận miệng nói ra vì để hòa nhập với tập thể, thật ra cô cũng không thích lắm. Nhưng Nghiêm Kỷ lại nghe thấy.
Nghiêm Kỷ giống như giun đũa trong bụng cô, “Hóa ra là thuận miệng? Cũng giống như việc cậu nói thích tôi, bởi vì mọi người đều nói tốt về cậu ấm Nghiêm gia nên cậu mới hùa theo. Nếu cậu ấm Nghiêm gia là người khác thì cậu vẫn sẽ làm như vậy?”
Mộc Trạch Tây ngẩn người, cảm thấy hơi chột dạ. Đây là lý do…
Nghiêm Kỷ ghen một ngày, bây giờ còn hoàn toàn bị “Gạt bỏ”, tức giận nghiến răng nghiến lợi. Hận không thể lập tức chơi cô khóc cho hả giận, “Bây giờ tôi nghiêm túc thì cậu cứ xoay người bỏ đi?”
Radar của Mộc Trạch Tây lại vang lên, nhưng cô vẫn nói thẳng, “Không phải cậu luôn hiểu rõ à? Tớ trèo lên quyền lực phú quý, nếu không lúc trước cậu đã không nhắm mắt làm ngơ với tớ. Sao bây giờ cậu lại đến tính sổ…”
Nghiêm Kỷ đuối lý, bởi vì thích, vì yêu nên để ý. Bây giờ yêu còn không thể nói ra, “Tôi đối với cậu giống như khi đóng giả gia đình, tôi đóng vai cha thì cậu nhất định phải đóng vai mẹ.”
Trong một ngày Nghiêm Kỷ ăn dấm chua, lại ăn ghen vì khi còn nhỏ cô muốn anh Đại Bằng đóng vai cha. Trái tim Mộc Trạch Tây có chút ngọt ngào, không nhịn được bỗng nở nụ cười tươi rói.
Ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt sáng bóng của Mộc Trạch Tây, dường như để lại một tia ánh sáng mặt trời, chiếu sáng nụ cười tươi đẹp rạng rỡ của cô.
Hút hết ánh mắt Nghiêm Kỷ, cô đẹp lạ thường.
Bầu không khí đã vào đúng vị trí.
Cuối cùng Nghiêm Kỷ không thể kìm được nữa, anh ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô, hôn cô, bàn tay to lập tức đánh úp vào hai bầu ngực tròn trịa trắng sữa rồi xoa bóp.
Đôi môi hôn phát ra tiếng chụt chụt; ngón tay lướt nhẹ như lông vũ đảo quanh đầu vú, sau khi khơi dậy sự ngứa ngáy, anh lại vê nhẹ.
Mộc Trạch Tây ưm ư rên rỉ.
Nghiêm Kỷ vừa nghe đã không chịu nổi, anh vén váy ngủ của cô lên. Đôi môi mỏng ngậm đầu vú mẫn cảm, quét liếm đầu vú nhỏ trắng mịn xinh xắn, cắn một lúc gặm một lúc.
Đầu vú mẫn cảm bị hút liếm trong khoang miệng ấm áp ướt rượt, đầu lưỡi ướt mềm cuộn tròn đầu vú liếm láp một cách điêu luyện. Hơi thở nặng nhọc của Nghiêm Kỷ phả lên bộ ngực trắng mịn.
Cây cối trong sân gây hoạ, gió đêm thổi vào khiến căn phòng se lạnh, nhiệt độ rất dễ chịu. Chỉ có duy nhất trước ngực là bị trêu bừng cháy, nóng rực. Nhiệt độ từ hai cực khiến cơ thể Mộc Trạch Tây càng nhạy cảm hơn.
Chỉ một lát, bên dưới Mộc Trạch Tây đã ướt nhẹp, hột le nhạy cảm đang run rẩy, nước phun ra từ trong lỗ.
Thật ngứa… Thật thoải mái… Thân thể Mộc Trạch Tây khẽ run, ngửa đầu uhm ha thở hổn hển. Hai chân kẹp chặt theo bản năng, giữa chân đã ướt đẫm.
Mặc dù lúc trước Mộc Trạch Tây bị hành hạ rất nhiều, cực kỳ sợ Nghiêm Kỷ. Nhưng Nghiêm Kỷ cũng khiến cô thật sự thoải mái, một khi đã trải qua loại tình cảm mãnh liệt và cực khoái dâng trào thì quả thực có thể làm người ta nghiện cảm giác đó. Khiến người ta vừa nghiện vừa sợ.
Không phải Mộc Trạch Tây không muốn Nghiêm Kỷ. Cô thật sự muốn anh, nhưng cô lại nhớ cốt truyện nên không dám quá nhớ anh.
Nghiêm Kỷ nhả đầu vú hồng hào mềm mại ra, đầu vú dính nước bọt lóe ánh nước mờ ám. Như một quả anh đào vừa được rửa sạch vẫn còn đang dính nước.
Nghiêm Kỷ xoa ngực Mộc Trạch Tây, lại hôn lên miệng nhỏ của cô. Đuổi bắt với cái lưỡi. Thỉnh thoảng lại cúi đầu ngậm ngực Mộc Trạch Tây rồi liếm mút.
Mộc Trạch Tây không chịu nổi, chỉ mới màn dạo đầu mà cơ thể cô đã tê dại như mặt nước. Cô vô thức đẩy nhẹ Nghiêm Kỷ ra, Nghiêm Kỷ không bỏ qua, ôm eo cô chặt hơn.
Mút bầu vú trắng nõn của cô, mút ra từng đóa hoa nhỏ màu hồng. Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Trạch Tây, “Làm một lần hả?”
Mộc Trạch Tây vẫn chưa trả lời. Nghiêm Kỷ đã vén váy cô lên, để cô ngồi dưới eo mình, chống đẩy cô bằng cái lều nhô lên.
Âm đạo cứ như vậy dính vào dương vật căng phồng qua lớp quần tây, nhẹ nhàng cọ xát. Mật dịch đã ướt đẫm từ lâu dính trên quần tây màu đen, ánh nước dính nhớp sáng lên dưới ánh đèn màu cam.
“Xem đi. Cậu cũng nhớ tôi, nếu trong lòng cậu không muốn thừa nhận thì thân thể cậu cũng nhớ tôi, tôi vừa chạm vào đã chảy nước.”
Bản thân Mộc Trạch Tây cũng nhìn thấy, và cô cũng thật sự động tình. Nghiêm Kỷ sẽ tiếp tục đi xa trong một thời gian dài…
Mộc Trạch Tây nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Kỷ đỏ bừng vì cố nhịn tình dục, gân xanh thay nhau nổi lên trên đôi tay tràn đầy sức mạnh bắt lấy cô nhưng không làm cô đau. Rõ ràng Nghiêm Kỷ đang căng người chịu đựng.
Mộc Trạch Tây hít một hơi thật sâu, tựa như không quan tâm, cô đồng ý, “Vậy cậu làm nhẹ thôi… Bà nội và em trai vẫn còn ở đây…”
Lần đầu tiên Nghiêm Kỷ được Mộc Trạch Tây đồng ý. Anh cười rạng rỡ, vui như đứa trẻ.
Anh cởi sạch đồ cô, thứ cương cứng đau đớn đặt sau mông Mộc Trạch Tây. Rất nóng rất cứng, cọ xát vào bờ mông mịn màng.
“Lần này cậu chủ động đi.”
Mộc Trạch Tây nhấc mông nhỏ lên, cánh môi áp sát vào dương vật, cô từ từ ngồi xuống. Sau đó lắc mông cọ xát, dương vật nóng bỏng.
Bộ phận sinh dục của hai người dính chặt vào nhau, mềm mại và cứng rắn cọ xát với nhau.
Mộc Trạch Tây nhìn Nghiêm Kỷ, lập tức nhớ lại đêm đầu tiên giữa hai người. Mộc Trạch Tây uống say cũng là nữ ở trên nam cọ xát dương vật như thế này.
Mộc Trạch Tây đỏ bừng mặt, dương vật nóng cứng cọ vào hột le rất thoải mái, khoái cảm kéo dài.
Cơ thể Mộc Trạch Tây run lên, hột le giống như giật mình bỗng đạt đến cực khoái.
Toàn thân cô trắng mềm toả sắc xuân, âm đạo chảy mật dịch làm ướt dương vật sưng đỏ.
Nghiêm Kỷ xoa bóp cặp mông đào của Mộc Trạch Tây, nhẹ nhàng nâng lên, cầm dương vật nhắm ngay cửa lỗ vẫn đang chảy mật dịch, từ từ cọ xát.
Mộc Trạch Tây bị chọc ngứa ngáy, lẩm bẩm xoay mông nhỏ chủ động cọ vào quy đầu cực lớn.
“Tây Tây tự ngồi xuống cho vào có được không?” Giọng Nghiêm Kỷ nhẹ nhàng dịu dàng, chứa đựng tình yêu và sự cưng chiều. Giống như ma quỷ dẫn dụ người khác vào địa ngục.
Mộc Trạch Tây tự cầm lấy dương vật to cứng của Nghiêm Kỷ, cô hạ thấp eo mông, nuốt dương vật vào.
Bởi vì đã đủ ướt nên ngoại trừ quy đầu cực lớn ngăn cản ngay lúc đầu, Mộc Trạch Tây bị sưng khiến bên trong hơi kẹt. Nghiêm Kỷ lập tức đưa tay xoa bóp ngực Mộc Trạch Tây làm cô động tình. Nhân tiện khống chế không cho cô rút lui.
Mộc Trạch Tây cắn môi rên nhẹ. Tiếp tục hạ eo, khó khăn nuốt hết dương vật. Tiến vào trong lỗ, mật dịch dồi dào hoàn toàn bôi trơn làm dương vật có thể thuận lợi tiến vào.
Tư thế nữ ở trên có thể tiến vào rất sâu, một phát chạm đến nơi thoải mái của Mộc Trạch Tây, cô yếu ớt khẽ ngâm nga một tiếng, âm đạo bị kích thích lập tức mút chặt lấy dương vật.
Mộc Trạch Tây lập tức nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn của Nghiêm Kỷ kèm theo tiếng thở gấp áp lực. Cực kỳ gợi cảm.
Rất trướng nhưng cũng rất thoải mái. Mộc Trạch Tây cúi đầu nhìn thấy Nghiêm Kỷ khuây khoả ngửa đầu thở dốc, đôi mắt đào hoa mảnh khảnh khẽ híp lại, tràn ngập dục vọng nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt cực nóng lưu luyến trên ngực, bụng dưới và khuôn mặt của cô. Giống như mỗi một tấc của cô đều bị ánh mắt rực lửa của anh nhìn thấu.
Hãy nhìn xem, yết hầu lên xuống.
Mộc Trạch Tây xấu hổ, tim không ngừng đập nhanh hơn, âm đạo siết chặt hơn.
Mộc Trạch Tây tập múa hàng năm, cơ thể mềm mại coi như không dạy cũng hiểu. Cô bắt đầu đong đưa eo mềm, vòng eo lên xuống như gió thổi tơ lụa, ngồi ăn dương vật.
Dương vật bị âm đạo trói chặt, bị lớp thịt mềm dính chủ động cọ xát, liếm mút. Miễn bàn sảng khoái nhiều cỡ nào.
Nghiêm Kỷ chỉ nằm yên, theo những cú đong đưa tuy không lưu loát nhưng rất mượt của Mộc Trạch Tây. Dương vật chìm sâu trong lớp thịt mềm mại, đi qua cơn sảng khoái.
Anh lại như ác ma dịu dàng dụ dỗ và khích lệ, thở gấp một hơi dài, “Kìa! ~ Tây Tây giỏi quá, chính là như vậy.”
Lúc này, Mộc Trạch Tây đã chủ động ngồi vào tư thế cưỡi ngựa, Mộc Trạch Tây lắc eo, tung chân, nhún eo di chuyển lên xuống bao bọc lấy dương vật.
Đâu là điểm nhạy cảm của Mộc Trạch Tây, dương vật cứng rắn cọ xát rất sướng, lắc mông cắm vào đó.
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây cắn môi trơn để giữ cho mình không kêu lên, thật ra eo thon không làm mình uất ức, cắm vào điểm G nhạy cảm.
Hiếm khi cô chủ động, vừa thuần vừa yêu, linh hồn Nghiêm Kỷ cũng để cho cô câu mất rồi. Nghiêm Kỷ không kìm nổi, hơi ưỡn thẳng lưng di chuyển eo để đẩy về phía trước.
“Ưm ~ ưm ~~”
Hai người hợp tác ăn ý, làm âm đạo vừa lên đỉnh ngồi xuống ăn dương vật. Hai người va chạm với những tia lửa tình dục mãnh liệt, cực khoái dâng trào.
Từng đợt khoái cảm như sợi tơ nối hai người lại với nhau, quay cuồng trong cơn tình dục mất hồn.
Chỉ chốc lát, Mộc Trạch Tây run rẩy cực mạnh, toàn thân phun ra.
Mộc Trạch Tây thở dốc, quá thoải mái… Nhưng hơi mệt, mặt đỏ xuân hồng, cắn ngón tay thở dốc.
Nghiêm Kỷ làm Mộc Trạch Tây chống hai chân ngồi nửa xổm, đôi tay chống đùi cô để cô không bị mệt, anh ưỡn thẳng lưng đâm về phía trước. Dương vật đâm ngược về phía trước trong âm đạo mềm mại.
Trong tầm mắt Nghiêm Kỷ, anh có thể trực tiếp nhìn thấy dương vật đỏ bừng của mình xâm nhập vào âm đạo làm căng mở rộng hai cánh môi, hoàn toàn đi vào chìm sâu trong âm đạo múp mềm.
Lớp thịt bên trong mút chặt lấy dương vật khiến xương sống Nghiêm Kỷ tê dại, sướng mất hồn. Anh chỉ muốn nhiều hơn.
“Uhm ưm ~ ưm! ~ uhm uhm ~~” Mộc Trạch Tây không nhịn được kêu lên, lại sợ bị nghe thấy nên chỉ có thể cắn cổ tay. Một tay đặt trên cơ bụng săn chắc của Nghiêm Kỷ để mượn sức, bị anh va chạm làm giữa hai chân tê dại, chân yếu sung sướng.
Nghiêm Kỷ càng ra sức ưỡn thẳng lưng, dương vật tiến thẳng vào thật sâu, hai quả trứng đập vào môi âm đạo múp mềm.
Nước dịch bắn ra, phát ra tiếng bạch bạch bạch.
Mật dịch trong âm đạo bị dương vật nện chảy ra, nhỏ tí tách tí tách, chảy xuống dọc theo thân dương vật cắm ngược.
Đã lâu hai người chưa làm tình, lại một lần cực khoái lớn đến vừa nhanh vừa vội.
“Tôi sắp bắn…” Nghiêm Kỷ thở gấp, đẩy nhanh tốc độ ra vào.
“Uhm ~ Nghiêm Kỷ ~!”
Âm đạo co rút khẩn cấp, Mộc Trạch Tây run người kẹp dương vật, một dòng nhiệt lớn bắn vào trong bụng dưới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]