“Lát nữa cậu nói tạm biệt anh Đại Bằng là được, đừng nói gì nhiều.” Một tay Nghiêm Kỷ điều khiển tay lái, tay kia an nhàn thoải mái vuốt ve cặp đùi trắng mịn của Mộc Trạch Tây.
Bây giờ giữa hai chân Mộc Trạch Tây vẫn còn đau, cô cực kỳ sợ Nghiêm Kỷ.
Cô cắn môi, mang theo sự oán giận vì ba ngày bị hành hạ hất tay anh ra, “Cậu lái xe cẩn thận!”
Nghiêm Kỷ nhìn bàn tay bị hụt, quay đầu sang nhìn cô một cái.
Không vui cũng không giận nhưng lại khiến người ta sợ hãi hơn, đây chính là ánh mắt của anh mỗi khi anh chỉnh cô.
Mộc Trạch Tây lập tức mềm mỏng, đừng cứng rắn với Nghiêm Kỷ, đây là cảm nhận mà Mộc Trạch Tây có được trong ba ngày vừa qua. Co được dãn được mới là đạo lý hay, nếu không sẽ còn bị giày vò.
Mộc Trạch Tây tạm thời nén oán giận, ho khụ một tiếng, giả vờ bình tĩnh, “Ngồi thẳng, đụng phải tảng đá ném cậu bay ra ngoài thì làm sao? Tớ không biết lái xe và chúng ta có thể lọt xuống rãnh…”
Con đường phía trước bằng phẳng rộng lớn, đừng nói là tảng đá, ngay cả cái hố cũng không có. Anh lại bị cái kiểu tỉnh táo nhưng giả ngu quen thuộc nói dăm ba câu không biết lái đi đâu.
Lần này, bây giờ hai người ở chung giống như trở lại thời thơ ấu.
Xem như Nghiêm Kỷ vẫn còn vui, duỗi tay cạo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ mềm mịn của Mộc Trạch Tây.
Xe việt dã lại lái vào khu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-va-mat-nu-phu-treo-cao-co-duoc-nam-chinh/2527380/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.