Khi Mộc Trạch Tây nhận ra Nghiêm Kỷ khóc, toàn thân cô choáng váng. Cô không ngờ Nghiêm Kỷ sẽ khóc.
Mộc Trạch Tây nép vào lòng Nghiêm Kỷ, ôm anh chặt hơn, mềm mại gọi, “Chồng, Nghiêm Kỷ.”
Sau đó cô muốn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kỷ, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đã bị bàn tay to của Nghiêm Kỷ giữ đầu áp vào ngực.
Cái mũi cao thẳng của Mộc Trạch Tây trực tiếp đập vào lồng ngực cứng rắn của Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây suy nghĩ tính toán, Nghiêm Kỷ không muốn để cô nhìn thấy anh khóc thôi. Cô cứ chắn eo anh, vươn tay vỗ nhẹ bày tỏ sự an ủi.
“Mộc Trạch Tây, anh thật sự rất sợ đánh mất em. Em có thể giận anh, đánh anh, nhưng không thể rời khỏi anh, anh sẽ điên mất.”
Hình dáng Nghiêm Kỷ rất thấp, Mộc Trạch Tây có thể cảm nhận được sự rung rung khi anh nói ra những lời này.
Mộc Trạch Tây ừ một tiếng, cô biết.
“Lúc trước em sợ anh phiền chán em, sau đó vứt bỏ em giống như Anh túc đỏ. Sau lại nghĩ anh chán em cũng được, em có thể rời đi. Em chưa bao giờ dám đối mặt với tình cảm của anh vì em sợ đến lúc đó em sẽ bị tổn thương.”
Nghiêm Kỷ đang định bày tỏ lời xin lỗi vì đã không cho cô đủ cảm giác an toàn.
Anh nghe Mộc Trạch Tây vốn còn buồn bã đau khổ lại đột nhiên cắn răng căm hận nói.
“Bây giờ nghĩ lại, anh muốn chán ghét vứt bỏ em thử xem. Nhẹ thì em lợi dụng gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-va-mat-nu-phu-treo-cao-co-duoc-nam-chinh/2527339/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.