Chương trước
Chương sau
Nghiêm Kỷ lại mặc đồng phục học sinh của trường trung học Hoa Thịnh, bây giờ anh đã cao hơn lúc trước một chút, cũng may là đồng phục học sinh rộng thùng thình, thoạt nhìn không có vấn đề gì.

Mộc Trạch Tây thả mái tóc thường vuốt ngược của anh lên, che đi một nửa phần lông mày, để lộ chiếc mũi và cái cầm cao thẳng. Toàn thân lập tức trở nên non trẻ hơn rất nhiều.

Một vài năm đã trôi qua.

Dường như Nghiêm Kỷ vẫn không thay đổi nhiều, Nghiêm Kỷ mặc đồng phục học sinh tựa như vẫn còn ở trong tuyến phong cảnh của Hoa Thịnh.

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ buông bỏ tư thái và uy thế tương đối nghiêm túc khi anh làm ông chủ, thay vào đó là vẻ ngoài dịu dàng và chỉnh tề khi anh học cấp ba.

Nghiêm Kỷ là người thông minh, phần lớn người thông minh đều biết cách “Bắt chước”. Hơn nữa còn bắt chước bản thân trong quá khứ.

Nghiêm Kỷ hỏi, “Vậy là được rồi? Khi nào bắt đầu?”

Mộc Trạch Tây ngây ngẩn gật đầu, vây quanh Nghiêm Kỷ xem tới xem lui.

Ngoại hình của Nghiêm Kỷ bây giờ gần giống như khi anh còn học cấp ba. Dường như Nghiêm Kỷ của thời kỳ trung học vào 5, 6 năm trước đang đứng trước mặt Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây lập tức có cảm giác phải e lệ rụt rè đối với anh, cô xúc động muốn kéo góc áo anh.

Mộc Trạch Tây nói ra cảm nhận của bản thân, Nghiêm Kỷ cũng cười, anh nói anh càng hoài niệm cái cảm giác này hơn.

Đôi mắt ẩn tình mờ ảo, hai mắt đẫm lệ uất ức chứa khói, đây đều là dáng vẻ của Mộc Trạch Tây khi cô giở những thủ đoạn cũ.

Mặc dù có tâm cơ và lợi ích, Nghiêm Kỷ đã cố tình duy trì sự tỉnh táo rất nhiều nhưng vẫn không thể kìm bản thân mình không sa vào tròng.

Bởi vì trước khi Mộc Trạch Tây bắt đầu diễn, không thể nói là thân mật.

Nghiêm Kỷ chỉ có thể vòng tay ôm eo Mộc Trạch Tây, hai người chạm trán vào nhau, chầm chậm đối diện, “Không thì vợ thử lại?”

Mộc Trạch Tây đẩy Nghiêm Kỷ ra, quả quyết từ chối, “Không được, bây giờ em là người phụ nữ giàu có!”

Nghiêm Kỷ…

Người phụ nữ giàu có Mộc Trạch Tây bắt chéo hai chân, dũng cảm ngồi trên ghế sô pha, còn Nghiêm Kỷ thì đứng ở đằng trước.

Đôi môi đỏ xinh đẹp của Mộc Trạch Tây, khóe miệng cong cong kèm theo một nụ cười xấu xa. Bây giờ cô bắt đầu diễn, cô chính là người phụ nữ giàu có bao nuôi Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ cười thầm. Nếu cô thích chơi thì anh sẽ chơi với cô.

Mộc Trạch Tây ngoắc ngón tay với Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ diễn rất đúng chỗ, do dự một lúc mới tiến lên trước vài bước.

Mộc Trạch Tây nâng chân lên bắt chéo, dùng giày cao gót cọ cọ vào bắp chân Nghiêm Kỷ, ý trêu đùa rõ ràng.

Nghiêm Kỷ phối hợp với cô hơi rụt chân lại, khẽ cau mày. Chỉ thiếu điều hét lên xin hãy tự trọng.

Mộc Trạch Tây cảm thấy Nghiêm Kỷ diễn thật sự rất tốt!

“Em trai, em đã suy nghĩ chưa? Tuy chị là mẹ của ba đứa trẻ nhưng em xem, chị bảo dưỡng nhan sắc trông khá tốt, huống chi ~…”

Những ngón tay mềm mại của Mộc Trạch Tây trượt từ bộ ngực đầy đặn đến cặp mông dọc theo đường cong duyên dáng, đôi mắt Nghiêm Kỷ cũng luôn dõi theo đầu ngón tay trượt xuống.

“Vóc dáng của chị gái cũng được bảo dưỡng khá tốt.” Nói sát vào tai Nghiêm Kỷ, cô nở một nụ cười quyến rũ, “Em phải thử mới biết hương vị của chị gái.”

Mùi thơm phả vào tai, cảm giác tê dại lan tràn từ tai ra khắp người.

Toàn thân Nghiêm Kỷ như bị điện giật, da đầu dựng thẳng. Anh lập tức khởi động lều trại, lộ rõ ​​​​chiếc quần đồng phục học sinh, thậm chí anh còn cúi eo để che bớt.

Thật sự giống như một chàng thiếu niên không thể không trêu chọc.

Mộc Trạch Tây xốc cổ áo lên một chút, bộ ngực vừa to vừa mềm đang trong thời kỳ cho con bú đong đưa như bóng nước, “Mặc dù các cô gái trẻ ngây thơ cũng được nhưng chị gái trưởng thành sẽ thương em.”

Nghiêm Kỷ dừng lại, những lời này hơi quen thuộc một cách khó hiểu.

Không thể không nói, Mộc Trạch Tây diễn giải rất tốt phong cách ngọt ngào phong tình và thành thục của một người phụ nữ trưởng thành, giải thích rất tốt sự ham muốn tình dục sắp được che giấu nhưng thật ra là sự quyến rũ trắng trợn.

Nghiêm Kỷ còn đang suy nghĩ thì Mộc Trạch Tây đã trực tiếp nắm chặt cổ áo anh, Nghiêm Kỷ bị cô kéo cúi xuống, kéo đến trước mặt Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây chớp mắt, “Chị gái sẽ hầu hạ em trước, chờ sau khi em nếm được mùi vị thì nói chuyện với chị nhé?”

Nghiêm Kỷ nhìn vào đôi mắt quyến rũ của Mộc Trạch Tây giống như một cái móc, treo trái tim của người đàn ông.

Yết hầu lên xuống, anh ho nhẹ một tiếng, diễn tiếp.

“Ngoại trừ cơ thể của chị gái thì không còn thứ gì khác?” Ví như tình cảm gì đó.

Mộc Trạch Tây làm dáng vẻ rất ngạc nhiên, biểu cảm của Nghiêm Kỷ thật là "Ngây Thơ". “Không phải có tiền là được rồi à, còn muốn gì nữa?!”

Nghiêm Kỷ…

Nghiêm Kỷ cảm thấy thật sự là quả báo của mình.

Lúc trước, sau đêm đầu tiên của hai người, Nghiêm Kỷ cũng nghĩ rằng chỉ cần cho cô tiền bồi thường để nuôi Mộc Trạch Tây là được rồi.

Sau này, khi theo đuổi vợ, xem như anh đã ăn hết nỗi khổ tra tấn nhớ thương.

Ngược lại, Mộc Trạch Tây không thèm để ý, lúc này cô đang đắm chìm trong vở kịch nhập vai, diễn một người phụ nữ giàu có chỉ cần có tiền không mua được hạnh phúc.

Mộc Trạch Tây kéo Nghiêm Kỷ ngồi lên ghế xoay, cô ngồi vắt qua đùi Nghiêm Kỷ. Sau mông là nơi căng cứng phồng lên của Nghiêm Kỷ.

“Em yên tâm, tuy chị gái không có tiền nhưng chồng chị có rất nhiều tiền.” Nói rồi nhanh chóng hôn một cái lên đôi môi mỏng mềm mại của Nghiêm Kỷ.

“Chị lấy trộm tiền của chồng chị để nuôi em.”

Nghiêm Kỷ…

Nghiêm Kỷ muốn biết rõ người diễn vai chồng cô là ai, liền hỏi, “Vậy chồng chị là ai?”

Mộc Trạch Tây đắc ý nhướng mày, “Thái Tử của Nghiêm gia, Nghiêm Kỷ.”

Nghiêm Kỷ nghiến răng hàm sau, đúng là tự mình cắm mình. Mặc dù đều là mình nhưng Nghiêm Kỷ vẫn chua chát khó hiểu.

Giờ phút này, mặc dù anh là người nhìn thấy đủ loại phong tình vạn chủng của Mộc Trạch Tây nhưng tật xấu thích suy nghĩ của Nghiêm Kỷ vẫn không thay đổi, nếu Mộc Trạch Tây thật sự muốn nuôi trai bao, anh đoán cô sẽ dùng dáng vẻ này để khiêu khích người khác?

Nghiêm Kỷ cắn răng, nở một nụ cười rất miễn cưỡng.

Mộc Trạch Tây vừa mừng vừa sợ, lập tức khen anh, “Chồng! Tấm lòng vì tiền mà khuất phục miễn cưỡng cười vui lấy lòng người phụ nữ giàu có, anh diễn rất tốt!”

Nghiêm Kỷ cắn răng, “Em không cảm thấy rất có lỗi với chồng à?”

Mộc Trạch Tây xê dịch chỗ ngồi, giữa chân vừa vặn đè lên đũng quần căng phình, từ từ đung đưa qua lại, hơi dùng sức cọ xát.

Trong cổ họng Nghiêm Kỷ tràn ra tiếng hừ nhẹ vừa thoải mái vừa đau đớn, giọng nói gợi cảm lập tức chạm đến trái tim Mộc Trạch Tây, cô càng lúc càng hứng thú.

Rất nhanh Mộc Trạch Tây đã ướt, mật dịch ướt át cọ lên chiếc quần đồng phục học sinh của Nghiêm Kỷ, chính là muốn cố ý trêu chọc Nghiêm Kỷ.

“Lúc này đừng nhắc tới chồng, vậy em có muốn làm hay không?”

Nghiêm Kỷ không còn lời nào để nói, mím môi, chua.

Mộc Trạch Tây hôn môi Nghiêm Kỷ, đẩy môi Nghiêm Kỷ ra và chủ động dùng lưỡi quấn lấy anh.

Bàn tay nhỏ ở dưới lần dọc theo cơ bụng đi xuống, cầm nắm lấy cậu bé vừa nóng vừa cứng.

Lần trước mang thai, không thiếu lần Mộc Trạch Tây bị Nghiêm Kỷ lôi kéo để giúp anh giải toả, cô dần học được chút kỹ năng.

Bàn tay nhỏ tập trung vào quy đầu nhạy cảm nhất của người đàn ông rồi cọ xát xung quanh, chuyển động dọc theo rễ căn. Khi đi vào trứng dái, Mộc Trạch Tây còn bóp một cái. Nặng trĩu, chắc là tích góp rất nhiều.

Cơ thể Nghiêm Kỷ căng thẳng run rẩy, anh cố nén, xem Mộc Trạch Tây chuyển động như thế nào.

Mộc Trạch Tây cởi quần đồng phục học sinh của anh ra, dương vật lập tức nhảy ra ngoài. Tay Mộc Trạch Tây di chuyển nhanh hơn, nước dịch trong suốt lẫn với một chút vẩn đục màu trắng kìm nén tràn ra ngoài.

Cực kỳ dâm dục.

Nghiêm Kỷ ngồi banh chân, khuây khoả hơi nhíu đầu lông mày. Còn Mộc Trạch Tây ở bên dưới sục cho anh, đùa bỡn.

Sau đó cô đưa tay vén đồng phục học sinh của anh lên, đồng phục học sinh của Nghiêm Kỷ vẫn trước sau như một.

Một lúc lâu mới vén được quần áo Nghiêm Kỷ lên và vuốt ve cơ bụng của anh, cảm giác cực kỳ tốt.

“Eo của em trai rắn chắc như vậy, lúc lắc nhất định rất đẹp nhỉ?”

Nghiêm Kỷ cảm thấy dáng vẻ nhỏ bé này của Mộc Trạch Tây trông hật buồn cười, nếu không phải vì màn kịch này thì anh đoán Mộc Trạch Tây sẽ không nói ra những lời này.

Nhưng sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy không đúng.

Nghiêm Kỷ cầm gương mặt của cô, “Em rất thích thú? Là do hành động ngoại tình vô đạo đức nên cảm thấy thích thú? Hay là vì cái khác?”

Bây giờ Nghiêm Kỷ rất giống một vị vua đa nghi đang hỏi thần tử trung thành, giống như bạn gái hỏi bạn trai rằng anh ta có yêu mình hay không.

Đều là những câu hỏi chí mạng.

Đương nhiên Mộc Trạch Tây sẽ lập tức biểu quyết lòng trung thành, “Tất nhiên là vì chồng thích chơi với em, em vui vẻ nên thích thú!”

Nói xong, cô lại mở rộng quần áo Nghiêm Kỷ hơn, làm cho quần áo của anh trở nên lộn xộn và vuốt ve cơ bụng săn chắc của người đàn ông.

Mộc Trạch Tây dỗ dành Nghiêm Kỷ, “Em không muốn nghe thấy từ ngoại tình trừ sở thích diễn kịch!”

Nói rồi, Mộc Trạch Tây dựa vào người Nghiêm Kỷ như một con mèo động dục, dụi dụi cọ cọ, tiếp tục dỗ, “Chồng em vừa đẹp trai lại chung tình, nhiều tiền và thương em, em sẽ tự đánh mình nếu như em ngoại tình!”

Nghiêm Kỷ bật cười thành tiếng. Anh biết Mộc Trạch Tây quen dỗ người, nhưng anh vẫn bị cô dỗ mất.

Khi Mộc Trạch Tây chạm vào eo Nghiêm Kỷ, anh nhạy cảm run lên.

Hai mắt Mộc Trạch Tây bừng sáng, nói tiếp lời vừa rồi, “Eo của anh trai rắn chắc thế này, nhất định lắc rất đẹp ấy nhỉ?”

Dương vật kích động nhảy lên, “Đến lúc đó bà Nghiêm ăn vào chẳng phải sẽ biết à”

Trong lòng Mộc Trạch Tây cũng ngứa ngáy, nhớ nhung khoái cảm đáng sợ nhưng mất hồn khi thứ tồi tệ này va chạm vào trong cơ thể cô.

Cô cởi chiếc quần lót đã ướt và treo nó vào túi đồng phục học sinh của Nghiêm Kỷ, coi như là "Ban thưởng" cho anh. Quần lót ren người lớn màu đen gợi cảm đặc biệt rõ ràng trên đồng phục học sinh.

Mộc Trạch Tây thật sự trình diễn một vở kịch trêu chọc lẳng lơ đến tột cùng.

Cô chà chà quy đầu Nghiêm Kỷ, cả hai đều nhớp nháp, cô muốn trực tiếp ngồi xuống. Nghiêm Kỷ sợ tới mức nhanh chóng nắm lấy mông cô.

Mộc Trạch Tây dừng lại, ngay sau đó khoa trương nhướng mày, “Sao nào? Đến lúc này em còn muốn nuốt lời?”

Sau đó cô ghé sát vào tai Nghiêm Kỷ, nhỏ giọng khen ngợi, “Chồng, anh diễn tâm lý mâu thuẫn của nhân vật rất tốt!”

Nghiêm Kỷ cười bất lực, “Một mình em đang đọc và giải đề gì đó, anh không nghĩ như vậy. Anh sợ nếu anh lập tức tiến vào thì em sẽ không chịu được.”

Mộc Trạch Tây không tin, bây giờ cô đã mật dịch lan tràn, và cô cũng không muốn nghe theo lời đề nghị của Nghiêm Kỷ là để cho anh cắm vào.

“Vậy anh cắm thì sao em có thể làm người phụ nữ giàu có vai phản diện đi quyến rũ học sinh nam?!”

Anh không thể cướp vai? Nghiêm Kỷ suy nghĩ tính toán, chờ cho cô ăn khổ xong rồi nói.

Eo và mông của Mộc Trạch Tây hạ xuống, nuốt dương vật vào. Dương vật từ từ đẩy mạnh, mới vừa vào được phần đầu thì bị kẹt nên khó chuyển động.

Mộc Trạch Tây không chịu thua, ăn cứng, bây giờ nuốt nửa cây, nó căng làm cô khó chịu.

Dương vật cứng nóng đập thình thịch bên trong âm đạo, nhịp đập hung hãn truyền đến cơ thể Mộc Trạch Tây thông qua sự kết nối giữa hai người.

Mộc Trạch Tây nhìn đôi mắt Nghiêm Kỷ, cơ thể anh hoàn toàn căng thẳng, ánh mắt xa xăm, chờ vở diễn của cô tiếp tục, hung hăng ngồi ăn anh.

Nhưng Mộc Trạch Tây không động đậy…

Cô muốn rút lui, từ từ dừng lại, Nghiêm Kỷ thật sự quá lớn, cô không thể chịu được.

Dường như Nghiêm Kỷ đã đoán được suy nghĩ của cô, anh doạ cô, “Mộc Trạch Tây, là do em muốn kiên trì nhưng lại không tin anh. Nếu em dám rút thì anh sẽ lập tức xoay người em lại rồi làm cho đến khi em khóc.”

Mộc Trạch Tây thực sự sơ suất, cho rằng cô đã đủ ướt và đã sinh ba đứa. Kết quả là sau một thời gian dài không làm, ngược lại trong âm đạo càng chặt hơn.

Hai người dính chặt vào nhau.

Nghiêm Kỷ hít khí lạnh, anh bị kẹp vừa đau vừa sướng, giọng Nghiêm Kỷ êm ái dụ dỗ Mộc Trạch Tây, “Để chồng cắm nhẹ trước cho em, sau khi làm một tí thì em muốn chơi thế nào cũng được, hở?”

Không đợi Nghiêm Kỷ di chuyển, Mộc Trạch Tây đã trực tiếp đặt một mông ngồi xuống, một tiếng bắn ra, dồn mật dịch liên tục tiết ra trong âm đạo.

Khoái cảm va chạm xẹt ra tia lửa, hai người đều thở dài.

Mộc Trạch Tây nghiến răng, quyến rũ là gì nếu như không chủ động.

Nghiêm Kỷ sướng tới nỗi tứ chi tê dại, kể từ khi Mộc Trạch Tây mang song thai, anh đau lòng cẩn thận, hai người chưa bao giờ làm đến bước cuối cùng.

Đã lâu anh chưa tiến vào âm đạo của phụ nữ.

Sau khi bị kẹp trong cô bé ẩm ướt và ấm áp đã mất từ ​​lâu, anh lập tức muốn đè ngược Mộc Trạch Tây trên ghế xoay rồi làm đến khi cô kêu khóc.

Anh nhẫn nhịn, chịu đựng quan sát hành động của Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây lắc mông để nuốt và ăn dương vật, quy đầu vừa to vừa cứng xẹt qua điểm G nhạy cảm, âm đạo co giật phun ra mật dịch trơn ướt, càng lúc càng trơn hơn.

Mộc Trạch Tây đỏ mặt, giọng nói ngắt quãng, “Sao nào? Hương vị của chị như thế nào?”

Dương vật bị siết chặt rất sảng khoái, anh nhìn Mộc Trạch Tây đung đưa eo, sướng đến mức giọng run run, còn muốn diễn kịch, không kìm được muốn yêu cô.

Nghiêm Kỷ há miệng thở dốc, anh diễn tiếp, “Eo của bà Nghiêm thực sự có thể uốn éo, đẹp giống như múa lụa.”

Mộc Trạch Tây bật cười thành tiếng, Nghiêm Kỷ thích khống chế và bá đạo trong tình dục. Bây giờ anh bằng lòng chơi với cô là do anh yêu cô mà thôi.

Và cô cũng yêu anh.

Vậy nên cô quyết định cho Nghiêm Kỷ một thứ ngon ngọt.

Mộc Trạch Tây giơ cánh tay trắng mịn của mình lên móc qua cổ Nghiêm Kỷ, đôi môi trơn bóng phủ lên đôi môi anh.

Dưới eo bắt đầu chuyển động như cối xay, siết chặt dương vật trong âm đạo, làm dương vật cứng rắn chạm vào sát vách trong.

Âm đạo ướt át co giật run rẩy, nhúc nhích và càng thắt chặt hơn, bức tường bên trong quấn chặt lấy dương vật.

Nghiêm Kỷ lập tức mất hồn, sướng tới nỗi giọng nói nghẹn ngào, “Sao em học được?”

Mộc Trạch Tây tức giận cắn môi anh, “Chồng em luôn thích giày vò em, lăn qua lộn lại nên tất nhiên sẽ học một biết mười.”

Nghiêm Kỷ hôn lại cô, chính danh cho mình, “Vợ chồng ân ái, trong lòng có tình thì tự nhiên thể xác cũng có. Không làm tình sao được.”

Mộc Trạch Tây ôm cánh tay Nghiêm Kỷ để mượn lực, Mộc Trạch Tây giơ chân lên và bắt đầu đóng mở cây gậy thịt.

Khi phun ra, mật dịch chảy xuôi, khi nuốt vào, lớp thịt kết dính chặt chẽ lập tức xoắn lên rồi mút chặt.

Eo Nghiêm Kỷ không thể không di chuyển lên trên, sự tương tác giữa hai người khiến thể xác và tinh thần của họ càng gắn bó chặt chẽ hơn.

“Bạch bạch bạch ——!” Tiếng va chạm dữ dội khiến tiếng nước suối róc rách vang dội không ngừng.

Dương vật đâm vào sâu hơn, nện thật sâu vào sâu trong tử cung. Đâm đến cửa tử cung tê dại, khoái cảm mãnh liệt cuồn cuộn chảy ra.

Mộc Trạch Tây ôm Nghiêm Kỷ, môi răng hai người giao đuổi kịch liệt, nơi tiếp xúc giữa hai người đã ướt thành một mảng.

Theo mấy chục cú đâm sâu cuối cùng, một lượng lớn tinh dịch đặc sệt tràn vào tử cung, Mộc Trạch Tây lên đỉnh mất hồn, Nghiêm Kỷ vẫn đang xuất tinh.

Ngay khi Mộc Trạch Tây cho rằng Nghiêm Kỷ đã bắn rất nhiều thì anh sẽ nghỉ ngơi một chút.

Nhưng Nghiêm Kỷ đã đặt cô lên bàn, dương vật kia cũng không thấy mềm đi, trực tiếp đâm vào thật mạnh.

Nghiêm Kỷ nhịn một lúc lâu, đặt chân Mộc Trạch Tây lên trên vai, sau đó đất rung núi chuyển mạnh mẽ đâm vào.

Sau khi lên đỉnh, Mộc Trạch Tây vốn nhạy cảm đã bị bay mất hồn, hai chân đạp lung tung, kêu la giãy giụa.

Chơi trò cos nhân vật này đã làm Nghiêm Kỷ nhớ lại rất nhiều điều.

Bọn họ không bị cốt truyện mê hoặc, không bị hình tượng mê hoặc mà chỉ kiên định với trái tim của mình.

Nam nữ chính không nhất định sẽ thích nhau và ở bên nhau, còn nữ phụ cũng không nhất định là không bị nam chính yêu.

Anh thích vai nữ phụ yêu kiều mỏng manh và làm màu, mặc dù cô bị ép vào lồng giam của mình. Nhưng anh sẽ yêu thương cô cả đời.

Nghiêm Kỷ cúi người hôn lên trán Mộc Trạch Tây, cùng với ký ức mấy năm nay, anh vui mừng và dịu dàng nói, “Anh yêu em, Mộc Trạch Tây. Cũng cảm ơn em đã yêu anh.”

Mộc Trạch Tây tiếp nhận tình cảm trong lời nói của Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ lúc trước và những người đó, để hai người họ có thể ở bên nhau, có thể nói là đã dốc hết sức lực.

Bây giờ nhớ lại, Mộc Trạch Tây cực kỳ thương anh.

Cô ngừng giãy giụa, chuyển sang móc chân Nghiêm Kỷ, đáp lại Nghiêm Kỷ, “Em cũng yêu anh, Nghiêm Kỷ. Rất, rất yêu anh.”

Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây sẽ hạnh phúc cho đến chết. Hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.