Chương trước
Chương sau
Nguyên Lý tò mò không biết Sở Minh Phong viết gì trong bức thư gửi Âu Dương Đình khiến Âu Dương Đình vội vàng rời khỏi Lạc Dương, nhưng đó giống như một phản ứng dây chuyền, sau khi Âu Dương Đình rời Lạc Dương ba ngày sau tình trạng bệnh tình của Sở Minh Phong đột ngột trở nên tồi tệ đến mức sắp hấp hối.

Chẳng ai ngờ rằng bệnh tình Sở Minh Phong lại đột nhiên trầm trọng, Dương Thị mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, khuôn mặt càng lộ ra vẻ tiều tụy. Sở Vương cũng ngày ngày nuốt không trôi. Một cái Sở Vương Phủ lớn như vậy lúc này lại không ai quản lý. Nguyên Lý liền từ Quốc Tử Học xin về nghỉ ngơi, một tay lo liệu Sở Vương Phủ.

Chẳng qua không biết có phải do Nguyên Lý suy nghĩ nhiều hay không, hắn luôn cảm thấy Sở Minh Phong đột nhiên bệnh nặng, giống như có người đã động tay động chân ở sau lưng.

Nguyên Lý ngày ngày đi gặp Sở Minh Phong, nhưng Sở Minh Phong đã suy yếu đến mức hầu như cả ngày đều đang ngủ say, thời gian tỉnh táo không có mấy.

Nguyên Lý vấn an Sở Minh Phong bốn lần, chỉ có một lần gặp được Sở Minh Phong tỉnh dậy.

"Phu nhân đến rồi?" Sở Minh Phong giọng nói hơi thở mong manh, lại còn cười, "Vừa hay vi phu có mấy chuyện muốn bàn giao cho ngươi."

Nguyên Lý lại gần lắng nghe, Sở Minh Phong nói chuyện nói đến đứt quãng. Ngắn ngủi mấy câu mà thôi, sau khi nói xong, hắn đã không có sức lực.

"Ta biết rồi, " Nguyên Lý nhịn không được ở trong lòng thở dài, "Ngươi cứ việc yên tâm đi."

Nói xong, Nguyên Lý không lại quấy rầy hắn nghỉ ngơi.

Nhưng vừa đi ra khỏi phòng ngủ, Nguyên Lý giống như nghe được Sở Minh Phong tại nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu từ khúc.

Thanh âm khàn khàn, lại khó nén vui vẻ.

Nguyên Lý quay đầu nhìn, liền nhìn thấy khóe miệng cong cong của Sở Minh Phong từ giữa màn kéo lên.

Sở Minh Phong. . . Đang mong đợi chết sao?

Nguyên Lý lập tức có suy nghĩ khó mà tin nổi.

Nhưng chờ Nguyên Lý nhìn lại lần nữa, âm thanh hừ khúc đã không còn, Sở Minh Phong cũng lẳng lặng ngủ thiếp đi, vừa mới cảnh tượng kia giống như chỉ là ảo giác của hắn.

Nguyên Lý chần chờ mấy giây, quay người rời đi.

"Hệ thống, Sở Minh Phong còn có thể cứu sao?"

Trên đường, Nguyên Lý lại một lần nữa hỏi.

Tại lần thứ nhất sau khi nhìn thấy Sở Minh Phong, Nguyên Lý liền đã hỏi qua hệ thống như vậy. Nhưng hệ thống lại không trả lời Nguyên Lý.

Lần này cũng không ngạc nhiên chút nào, hệ thống lạnh lùng không có cho phản ứng chút nào.



Nguyên Lý buông thõng con mắt, bỗng nhiên cảm giác có chút khó chịu. Hắn biết, Sở Minh Phong không thể cứu.

Có lẽ liền mấy ngày đều chịu không được.

*

Đêm khuya, yên lặng như tờ.

Sở Minh Phong từ trong cơn bệnh tỉnh lại, liền nhìn thấy một cái bóng người cao lớn cường tráng đứng ở bên cửa sổ.

Hắn nhận ra đó là ai, im lặng cười vài tiếng, khó khăn ngồi dậy khỏi giường, dựa vào cột giường nói: "Từ Dã."

Bóng dáng nghiêng người bên cạnh cửa sổ, từ trên cao chăm chú nhìn xuống hắn hồi lâu, ngữ khí hờ hững, "Sở Minh Phong, ngươi sắp chết rồi."

"Đúng vậy, " Sở Minh Phong ho khan nói, " chỉ là chuyện ngày một ngày hai."

Sở Hạ Triều đi tới bên giường, cởi áo choàng, ngồi xuống ghế bên giường. Sở Minh Phong chế nhạo nói: "Ta còn tưởng rằng ta chết, ngươi cũng sẽ không tới gặp ta."

Sở Hạ Triều kéo môi, không muốn cười, "Sao có thể, ai bảo ngươi là huynh trưởng của ta."

Quan hệ giữa Anh em nhà họ Sở đối với ngoại giới không tốt, ngay cả hoàng thượng cũng biết bọn họ không hợp nhau, trên thực tế, tuy rằng mối quan hệ này có phần cường điệu, nhưng Sở Minh Phong và Sở Hạ Triều cũng quả thực không có nhiều tình huynh đệ.

Sở Minh Phong từ nhỏ thân thể không tốt, Sở Vương và Dương Thị có bao nhiêu tình cảm đều giành hết cho hắn. Đợi đến sau khi sinh Sở Hạ Triều thân thể khỏe mạnh, nhị tử càng làm cho cha mẹ cảm thấy Sở Minh Phong càng thêm thua thiệt.

Sở Minh Phong là con trời, trưởng thành sớm, nhưng lúc nhỏ hắn đã từng cầm kiếm, hận thân thể của mình yếu đuối, cũng hận đệ đệ thân thể cứng rắn, đã làm nhiều chuyện sai trái với Sở Hạ Triều.

Sở Hạ Triều, một chàng trai cứng rắn, luôn bao dung hơn một chút khi đối mặt với người thân, và hắn đã tha thứ, nhẫn nhịn rất nhiều lần cho đến khi rời nhà đi Bắc Cương.

Sau khi Sở Hạ Triều rời khỏi nhà, Sở Minh Phong dần dần thanh tỉnh lại. Hắn không còn cử chỉ điên rồ, sau khi lớn lên đối với Sở Hạ Triều càng thấy áy náy, đền bù rất nhiều.

Nhưng mà lúc này, hai anh em họ đã lạnh nhạt.

Nhưng cùng là người một nhà, cho dù bên trong có bất hòa, bọn hắn vẫn hiển nhiên cùng một phe cánh, có thể tin tưởng lẫn nhau.

"Chờ ta sau khi chết, ngươi mang đám người lập tức rời khỏi thành Lạc Dương, " Sở Minh Phong ngữ khí bỗng nhiên nghiêm túc nói, " không được dừng lại!"

Sở Hạ Triều im lặng nghe.



Sở Minh Phong đem tất cả dự định nói thẳng ra, chậm một hồi lâu, cuối cùng nói: "Từ Dã, còn có một việc."

Sở Hạ Triều mở to mắt.

"Là ta cầu xin thu hồi lại chuyện Nguyên Lí xung hỉ cùng ta”" Sở Minh Phong cười cười, "Thương hại hắn còn chưa Lập Quan, ta đã muốn chết rồi. Dù thành thân cùng hắn chẳng trải qua mấy ngày, nhưng ta coi hắn như phu nhân ta mà đối đãi, hắn là nàng dâu của Sở gia, cũng là tẩu tẩu của ngươi. Nguyên Lý có đại tài, sau này có thể thay ta lo mọi chuyện giúp ngươi."

Sở Hạ Triều ở trong miệng suy nghĩ "Thân tẩu tẩu" ba chữ này, híp híp mắt, trầm mặc không nói.

Sở Minh Phong ung dung thở dài, "Chờ ta sau khi chết, ngươi nghe lời hắn nhiều, cũng phải che chở cho hắn. Chờ sau khi để tang của ta xong nếu hắn có người thích, cũng có thể để hắn tự do cưới gả. Thay ta nhìn thấy hắn con cháu đầy đàn, sau khi ta chết cũng có thể an tâm."

Sở Hạ Triều không nghĩ tới Sở Minh Phong có thể hào phóng như vậy, còn có thể cho phép Nguyên Lý sau khi để tang liền tự do gả cưới. Có thể thấy được Sở Minh Phong cũng là cực thích vị tẩu tẩu này.

Sở Hạ Triều không hề lo lắng nói: "Được, ta sẽ vì ngươi nhìn hắn con cháu đày đàn."

Sở Minh Phong khẽ vuốt cằm, "Nguyên Lý còn chưa Lập Quan, hắn muốn học ở Quốc Tử Học- Lạc Dương phải tới mấy năm. Chờ hắn sau khi từ Quốc Tử Học ra ngoài, để cho hắn tới U Châu cũng không muộn."

"Mấy năm?" Sở Hạ Triều đột nhiên cười nhạo một tiếng, đột nhiên hỏi, "Là ngươi để Âu Dương Đình rời đi?"

Sở Minh Phong không đáp.

Sở Hạ Triều giống như là đùa cợt nói: "Bởi vì hắn thành lão sư của Nguyên Lý, cho nên ngươi cũng vì hắn chỉ một con đường sáng. Sở Minh Phong, ta chưa hề nghĩ đến ngươi cũng có một ngày sẽ vì người khác suy nghĩ đến tình huống như thế."

Sở Minh Phong cười không nói. Nói xong chuyện của Nguyên Lý, hắn cũng không có sức lực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Sở Hạ Triều ở bên yên lặng ngồi thật lâu, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Ngươi không thể không chết sao?"

Sở Minh Phong vậy mà cũng không ngủ, hắn không mở hai mắt ra, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Ta không có lý do để không chết."

Sở Hạ Triều đột nhiên đứng người lên, nhanh chân đi ra ngoài.

Sở Minh Phong cổ họng nồng nặc mùi tanh, trầm giọng nói: "Từ Dã, thực xin lỗi ngươi."

". . . Ngươi chớ nên thương tâm."

Sở Hạ Triều cười lạnh vài tiếng, bước chân không ngừng lại một chút, thoáng qua liền không có tiếng động.

Sở Minh Phong trong lòng cười vui, tiếng cười trầm thấp trở thành cười to, như là dùng sinh mệnh duy nhất còn sót lại trong cơ thể trút xuống những lời cuối cùng.

"Thế gian lấy ở đâu song toàn. . ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.