Chương trước
Chương sau
Sở Hạ Triều ngày đêm đi rất nhanh, vừa đến Lạc Dương, liền nhận được tin báo của Dương Trung Phát.

Hắn để Dương Trung Phát theo dõi hơn nửa tháng nay thế nhưng bị một nhóm người khác cướp đoạt đi rồi.

Sở Hạ Triều thiếu chút nữa đã đem Dương Trung Phát một đao sử trảm, hắn cố nén lửa giận, lạnh lùng khi nghe Dương Trung Phát tìm được manh mối.

Dương Trung Phát từ Hán trung luôn theo dõi kỹ số hàng hóa này, trên đường ngoài số nạn dân ra thì không thấy bất kỳ ai khác. Mặc dù không thể tin được nhưng Dương Trung Phát vẫn kết luận số hang hóa này là bị dân chạy nạn Hán Trung cướp đi.

Nhưng bình thường nạn dân không có bản lĩnh lớn như vậy, nhóm người này chắc chắn có người đứng sau. Bọn họ rất có khả năng có cùng mục đích với Dương Trung Phát, đã bắt đầu theo dõi kiện hàng hóa này từ Hán Trung. Nhưng Hán Trung nạn dân thật sự rất nhiều, thả chạy đến khắp nơi, giống như cá chạch nhập hà, khó có thể thấy được bóng dáng.

Mặt khác hai ngày nay, Dương Trung Phát phát hiện một tình huống kỳ lạ, có rất nhiều nạn dân từ tứ phương theo hướng huyện Nhữ Dương huyện mà chạy tới.

Sau một ngày hàng hóa mới vừa bị mất, ngày tiếp theo nạn dân liền có dị động. Dương Trung Phát không tin trong chuyện này không có liên quan, hắn liền phái người lén đi vào trong huyện Nhữ Dương, quả nhiên ở trong chợ huyện Nhữ Dương phát hiện mấy cuộn vải vóc đến từ Hán Trung.

Những kiện vải vóc này sắc thái diễm lệ, hai mặt phác họa văn thêu tơ vàng, cực kỳ chân quý. Vậy hóa ra những người này biết rõ số vải vóc này cũng không thể giữ lại để dùng, mới đem bán chúng với giá cực thấp cho các cửa hang này.

Như vậy giảo hoạt sẽ không để lộ dấu vết cách làm, quả thực làm Dương Trung Phát hận đến tức điên. Mặt khác cũng chính bởi vì vậy, Dương Trung Phát cũng xác định người cướp đi hàng hóa của bọn họ đang ở huyện Nhữ Dương, nhưng trong huyện Nhữ Dương có tam phương thế lực, Trần thị, Úy thị, Vương thị, còn có một phương huyện lệnh nguyên phủ. Một cái huyện nho nhỏ, các thế lực căn bản đan xen, mặc cho Dương Trung Phát tra xét như thế nào, đều không thể tra ra người đứng phía sau rốt cuộc là ai.

Sở Hạ Triều đem hắn phạt 30 trượng , người sắc khí nặng nề thẳng đến Sở vương phủ. Khi nhìn thấy Nguyên Lí trên người khoác hôn phục đứng giữa hỉ đường, Sở Hạ Kiều liền nhớ đến thân phận của hắn là công tử huyện lệnh huyện Nhữ Dương. Như vậy quả thật không phải rất trùng hợp sao. Sở Hạ kiều không nghĩ nhiều, ngay từ câu đầu tiên hắn nói, hắn liền bắt đầu cố ý thử vị tân “tẩu tẩu” này.

Sở Hạ Triều tới không hề có ý tốt. Nguyên Lí trong lòng khó hiểu, cẩn thận từng từ: “Tướng quân chắc nhớ nhầm nên mới nói vậy. Ta và tướng quân chẳng qua chỉ mới quen biết làm sao có thể tặng ngài lễ vật gì được.”

Sở Hạ Triều xả môi, “Tẩu tẩu thật là người hay quên.”

Nguyên Lí suy nghĩ một hồi liền nghĩ có thể làm hắn buông lỏng cảnh giác một chút. Hắn khí chất ôn hòa, ánh mắt trong trẻo, cười rộ lên như cành liễu mùa xuân, tràn đầy sức sống.

Nhưng hắn làm như vậy, không những không giảm bớt đi hoài nghi của Sở Hạ Kiều, ngược lại càng khiến hắn thêm phòng bị. Nguyên Lí khóe miệng tươi cười trở nên cứng đờ.

Sở Hạ Triều lớn lên cường tráng, thời tiết tháng ba, mồ hôi hắn chảy dọc theo hai bên thái dương xuống, gương mặt này nhìn thâm thúy, nhìn kỹ mà nói tuy rằng hắn đang cười nhưng lại không có dáng vẻ đang cười, cuối xuống nhìn Nguyên Lí với ánh mắt lạnh băng như thời tiết tháng chạp.

Nguyên Lí ngừng cười, nói thẳng: “Tướng quân có chuyện gì hãy nói thẳng.”

Sở Hạ Triều không hề để ý mà cười lạnh lùng, xoay người hướng tới Sở Vương cùng Dương thị hành lễ.

Dương thị đã rất lâu không được gặp con trai, mắt nàng rung rung đỏ, đang định nói với hắn mấy câu nha hoàn bên cạnh đã nhắc nhở nói nhỏ “Phu nhân, giờ lành sắp tới rồi.”

Dương thị vội vàng dùng khăn tay lau nhẹ khóe mắt, miễn cưỡng cười nói: “Từ Dã, huynh trưởng ngươi hiện đang ốm nằm trên giường, ngươi hãy thay đại huynh bái đường.”

Sở Hạ Triều trầm mặc vài giây sau nói: “Ta có thể.”

Dứt lời, hắn xoay người, thoảng lại là một mùi máu tươi, hắn trên cao cúi xuống nhìn Nguyên Lí, “Tẩu tẩu sẽ không để ý chứ?”

Nguyên Lí liền suy nghĩ nói: “Tự nhiên sẽ không để ý.”

Hắn bắt đầu nghi ngờ mình liệu có đắc tội lớn với Sở Hạ Triều chăng.

Nhưng từ trước đến nay, Nguyên Lí chưa bao giờ đi ra khỏi huyện Nhữ Dương . Hắn cùng vị tướng quân tiếng tăm hiển hách này nhẽ ra phải không liên quan mới đúng. Những việc hắn vừa làm cũng chỉ có thể là đầu óc Sở Hạ Kiều có vấn đề.

Dương công công ở một bên cười nói: “Nhị công tử, nô tài đưa ngài đi tắm đổi quần áo?”

Sở Hạ Triều trên người còn mặc khôi giáp, trang bị đao kiếm, một thân phong trần mệt mỏi, ngày thành thân vui mừng mà người lại mang toàn sát khí. Như vậy sao có thể trở thành tân lang?

“Không cần,” Sở Hạ Triều nháy mi mắt, “không cần , không nên để nhỡ giờ lành của tẩu tẩu.”

Hắn mỗi lần gọi “Tẩu tẩu”, Nguyên Lí liền nhăn mày lại cảm thấy cả người không được thoải mái chút nào. “ Tướng quân gọi tên của ta sẽ tốt hơn.”

Sở Hạ Triều cười, “Tẩu tẩu, như vậy không được hợp lý.”

“Tẩu tẩu” hai chữ bị hắn cố ý nhấn mạnh, dường như nỗi uất hận nghẹn từ cổ họng chỉ là không thể đem hắn mà tàn nhẫn cắt từng khối thịt.

Nguyên Lí cũng là nam nhân, hắn bị khiêu khích liền cảm thấy có chút nóng, lạnh nói: “ Đã nói như vậy thì ta sẽ gọi tướng quân một tiếng đệ đệ”

Tập tục ở Bắc Chu khi đó là như thế. Sở Hạ Triều là em Nguyên Lí, nhưng em phần lớn dùng cho văn viết, hằng ngày nhân gia xưng hô thì gọi theo trượng phu là huynh đệ. Mặc dù Nguyên Lí ít tuổi hơn Sở Hạ Triều rất nhiều, nhưng gọi lên một tiếng đệ đệ lại không có lỗi.

Chỉ là đối với Sở Hạ Triều, bị một tiểu tử chẳng có chút quan chức gì gọi bằng đệ đệ lại có chút buồn cười.

Sở Hạ Triều dần dần cười nhạt. Trong đám người xem náo nhiệt có người không nhịn được mà cười to thành tiếng, lại vội vàng giấu đầu hở đuôi mà chuyển thành tiếng ho khan.

“Đều là người một nhà, đừng khách sáo,” Sở Vương nghe không hiểu lời sắc bén mà bọn họ nói, không kiên nhẫn mà thúc giục nói: “Sở Hạ Triều xem tình hình tính toán nhanh bắt đầu đi.”

Bắt đầu lễ, Nguyên Lí cùng Sở Hạ Triều đi đến giữa chính đường, khi Nguyên Lí kéo quần áo mà quỳ xuống, người bên cạnh cũng vén khôi giáp nặng trịch quỳ gối xuống ngay bên cạnh.

Cơ thể có thể cảm thận được sức nóng của một người khác truyền đến. Nguyên Lí là người dễ bị kích động với không gian riêng tư, hắn cũng không để ý nếu nam nhân yếu hơn hắn lại gần, nhưng đương nhiên đối với người có sức mạnh lớn xâm chiếm không gian riêng của hắn, điều này làm cho Nguyên Lí thật sự không thoải mái, thậm chí nghĩ muốn đá văng Sở Hạ Kiều. Nhưng hắn nhịn xuống.

Sau khi bái thiên địa xong là tới hỉ yến, Dương công công tiến đến bên người Nguyên Lí, thấp giọng nói: “Nguyên công tử, tiểu nhân đưa ngài đi gặp đại công tử?”



Nguyên Lí hơi hơi gật đầu, hắn nhắm mắt, lông mi chớp nhẹ uyển chuyển, sau khi tuân thủ lễ nghi hành lễ với Sở Hạ kiều, không thể bắt bẻ gì liền theo nô bộc rời khỏi khách đường.

Sở Hạ Triều đỡ lấy bội đao bên hông, mở bọc da đen ngón tay cố ý mà vuốt ve chuôi đao, nhìn theo bóng dáng Nguyên Lí, thần sắc khó tả.

Dương Trung Phát khập khiễng mà đi đến bên người hắn, vẻ mặt đau khổ thảm hại: “Tướng quân, ngài xem ai tới đây? Đây chẳng phải tẩu tẩu của người? Nếu thật đúng là tẩu tẩu người đoạt đi số hang hóa kia, chúng ta chẳng phải đang đánh người trong nhà ư! Ngài trực tiếp bảo tẩu tẩu đưa đồ vật trở về không phải là được rồi sao?”

Sở Hạ Triều nói: “Ngươi chắc chắn nhóm người kia đang ở huyện Nhữ Dương?”

Dương Trung Phát sắc mặt nghiêm, “ Dương Trung Phát ta lấy cái đầu trên cổ ra đảm bảo, tuyệt đối đang ở huyện Nhữ Dương !”

Ngón tay Sở Hạ Triều dừng gõ chuôi đao, lại không nhanh không chậm mà gõ lên, “Thật là nhìn không ra ……”

“Đúng vậy, ta cũng không nhìn ra,” Dương Trung Phát tấm tắc cảm thán mà nhìn theo bóng dáng Nguyên Lí, “Nếu thật là người của hắn, sự việc có vẻ khó lường. Người này nhìn chỉ mới mười mấy tuổi lại có thể xử lý mọi việc thành thạo lão luyện. Nếu không phải ta mang theo đám người ngày đêm điều tra, căn bản không thể phát hiện được dấu vết để lại ở chợ huyện Nhữ Dương.”

Sở Hạ Triều cười, lạnh lùng thốt: “Nếu không phải ngươi bởi vì uống rượu mà chậm trễ hai cái canh giờ, số hàng hóa này cũng sẽ không bị người khác cướp đi.”

Dương Trung Phát xoa xoa cái trán hãn, “Tướng quân, ta sai rồi, ta cũng không dám làm như vậy lần nữa. Việc cấp bách là tìm thấy được số hang hóa kia, Bắc Cương mười ba vạn tướng sĩ, trông cậy vào số tiền lần này để ăn đủ cơm no.”

“Ngươi cũng biết,” Sở Hạ Triều ngữ khí lạnh cả người, “ Vừa mới cười ngươi được làm tới?”

Dương Trung Phát: “……”

Sở Hạ Triều xoay người đi hướng bàn tiệc, “Nếu ngươi nói ở huyện Nhữ Dương, vậy ngươi nhanh đi tìm đem đồ trở về. Nếu ngươi tìm không được, ta sẽ dùng đầu ngươi thay thế mười ba vạn quân lương.”

Dương Trung Phát mặt bộ cơ bắp run rẩy, “Dạ Vâng.”

*

Tiếng ồn ào càng ngày càng xa, Dương công công khinh thanh tế ngữ nói: “Hôm qua người vào phủ quá muộn, đại công tử đã ngủ rồi. Nhưng hôm nay là ngày ngài cùng đại công tử đại hỉ chi nhật, tốt nhất vẫn là nên gặp mặt một chút cho thỏa đáng.”

Nguyên Lí gật đầu, an tĩnh mà đi theo phía sau hắn.

Nơi ở của Sở Minh Phong cực xa, không biết đi dạo vòng vòng bao lâu, cuối cùng cũng đến một cái sân hẻo lánh. Trước sân còn có hai tên thủ hộ vệ. Dương công công đi lên phía trước nói vài câu hộ vệ liền gật đầu sau đó đi vào trong thông báo.

Nhưng không bao lâu, hộ vệ liền đi ra mà xin lỗi: “Dương công công, các ngươi tới không đúng lúc, đại công tử vừa mới ngủ say.”

“Lại ngủ?” Dương công công thở dài, “Thôi thôi, các ngươi chớ có làm đại công tử tỉnh giấc, chúng ta chờ hôm sau lại đến.”

Hộ vệ hai tay hành lễ, lại về tới trước cửa mà đứng thẳng. Dương công công xoay người mặt đầy hổ thẹn, thỉnh tội với Nguyên Lí, “Nguyên công tử, đây là nô tài sai, đã làm ngài đi một chuyến không được việc gì.”

Nguyên Lí nhìn người gác cổng, lắc lắc đầu, “Không sao.”

Sở Minh Phong đa trí gần yêu, nếu có thể không gặp thì không cần gặp.

Lại trở về đạo quán một lần nữa trời đã là tối.

Nguyên Lí cũng không mong sẽ cùng Sở Minh Phong trở thành phu thê thật, bởi vậy cũng hoàn toàn không mong muốn sẽ có động phòng. Ba tên nô tài bên cạnh hiểu rõ tính hắn, đã sớm tính trước hắn sẽ trở về sớm đã chuẩn bị canh cùng nước trà.

Thờ tiết tháng 3, mặc dù tiết trời khá dễ chịu, Nguyên Lí cũng nóng mà toát ra một ít mồ hôi. Hắn liền cởi bộ hôn phục phức tạp trên người, người làm bưng lên cho hắn một chậu nước ấm, ở trong phòng mà lau qua người.

Khăn lông lau qua eo bụng, bên trên đã có chút cơ bắp, đẹp mà cứng cỏi nhưng cũng không khoa trương. Nguyên Lí cong khóe miệng, việc kiên trì bền bỉ tập luyện kết quả thế này quả thực rất vừa lòng. Hắn cởi áo ngắm phần lưng eo, hướng ra ngoài mà gọi một tiếng: “Lâm Điền, đem thước đo tới đây”

Lâm Điền là người phụ trách những việc lặt vặt, ăn mặc, ở cho Nguyên Lí, hắn đem thước dây tới cho Nguyên Lí. Nguyên Lí lấy thước đo chiều cao, vui sướng phát hiện mình lại cao thêm hai centimet.

Không uổng phí mỗi ngày hắn đều tập luyện thể dục, so với người trưởng thành tốc độ không hề chậm. Tuy dinh dưỡng ở thời cổ đại này không đủ phong phú, hắn cũng có thể cao tới 1 mét 8.

Ngoài cửa bỗng nhiên có hộ vệ chạy tới, thấp giọng nhắc nhở, “Công tử, có người đến.”

Nguyên Lí nhướng mày, cầm thước ném cho Lâm Điền, trở tay cầm ngay bộ hôn phục vừa ném trên giường khoác ngay lên người, vớ nhanh đôi giày, “Là ai tới?”

“Một đám người, thấy không rõ,” hộ vệ nói, “Nhìn dáng vè của bọn họ, hình như là bưng rượu tới.”

Nguyên Lí sửng sốt, ngay sau đó liền trở nên vi diệu.

Này nhóm người không phải là tới đưa ta đi động phòng?

Nhưng sự thật so với hắn nghĩ càng thêm cổ quái. Những người này cũng không phải tới đưa hắn đi động phòng mà là tới đưa rượu hợp cẩn.

Nguyên Lí buồn cười cực kỳ, “Rượu hợp cẩn? Ta cùng với ai uống?”

“Tất nhiên là cùng ta uống,” phía sau đám người từ từ truyền đến một giọng nói, đám tôi tớ tránh ra, lộ ra phía sau một bóng người cao lớn tay cầm một bầu rượu đứng dựa cửa. Sở Hạ Kiều nhếch môi cười, ánh mắt nghi hoặc : “ tẩu tẩu nghĩ ai sẽ uống?”

Hắn cởi bộ khôi giáp trên người từ khi nào, chỉ ăn mặc một bộ quần áo mỏng như sắc xuân. Lộ rõ thân hình cao lớn thậm chí có thể thấy rõ từng đường cong đẹp đẽ của cánh tay. Phần lung của hắn thẳng, vai rộng eo hẹp, bao tay đen kỳ quái mà không tháo xuống nhìn như hai màu da khác nhau trên tay của hắn.



Nguyên Lí thấy hắn liền cảm thấy đau đầu, nhịn không được lộ ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, “Không nghĩ tới rượu hợp cẩn cũng phải làm phiền đệ đệ.”

Sở Hạ Triều từ ngoài cửa đi đến, Nguyên Lí lúc này mới nhìn đến bên hông hắn còn có một cây đao lớn. Hắn mí mắt giật mình nhảy dựng, Sở Hạ Triều đã kéo hắn ra bên cạnh ghế, hai chân gập lại mà ngồi xuống, “Thật phiền toái, nếu biết sẽ phiền ngươi như vậy, ta chạy nhanh xuống uống xong cho rồi.”

Chuôi đao lắc lư, không nhẹ không nặng mà chạm xuống dưới mặt bàn, thật cẩn thẩn rót rượu hỉ rồi đặt vào tay Nguyên Lí.

Nguyên Lí nhìn ly rượu một hồi, giơ tay tiếp nhận chén rượu, ý cười ôn hòa, “Tướng quân mời.”

Dưới ánh nến, lay động ly rượu đục màu, hơi phảng phất màu vàng, ở cổ tay cùng sườn mặt dường như có chút thoán động.

Nguyên Lí khóe môi nhếch lên, đôi mắt nhắm lại, tất cả dáng vẻ dịu hiền. Những ngón tay xanh miết như ngọc đưa ra nắm lấy chén rượu, hơi nước ẩm ướt, lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Sở Hạ Triều thần sắc có chút thay đổi, hắn nâng tay lên mặt khác lại đưa lên một chén nước, cùng nâng chén rượu trong tay Nguyên Lí nhẹ nhàng chạm vào, đem rượu uống một hơi cạn sạch.

Rượu hợp cẩn, còn gọi là rượu giao bôi. Nhưng bọn hắn một người là tẩu tẩu, một người là chú em, thật sự không thích hợp khuỷu tay giao triền.

Nguyên Lí cũng đang muốn uống xong ly rượu này, trong đầu hệ thống lại đột nhiên có dị động.

【 Vạn Vật Bách Khoa hệ thống đã kích hoạt. Nhập học Quốc Tử Giám nhiệm vụ đã hoàn thành, khen thưởng đã phát, thỉnh ký chủ tự hành thăm dò. 】

【 nhiệm vụ: Bái sư. 】

【 khen thưởng: Phương pháp luyện chế Đường cát trắng. 】

Nguyên Lí tay run lên, toàn bộ rượu đổ vào chân Sở Hạ Triều.

Sở Hạ Triều lập tức đứng lên, sắc mặt xanh mét mà cười lạnh, “Nguyên công tử, ngươi có ý gì?”

Nguyên Lí không có thời gian mà nghĩ đến hắn. Vừa mới đến Sở Vương phủ đã có thể mở ra con đường vào Quốc Tử Giam. Nhưng so với việc này khiến hắn kinh ngạc hơn chính là khi hắn xuất hiện trong đầu lại có liên quan đến phương pháp chế tạo xà phòng.

Tro thực vật được trộn với nước và vôi bột rồi lọc thành dung dịch kiềm. Dung dịch này được trộn với mỡ lợn, cuối cùng lại có thể thành một loại xà phòng màu trắng và kem, và tinh dầu trong hoa chiết xuất có thể được pha trộn để tạo mùi xà phòng.

Kiến thức này không chỉ là cách làm xà phòng thơm mà thậm chí còn là dạy cho Nguyên Lí cách chiết xuất tinh dầu như thế nào. Trong lòng Nguyên Lí vui mừng hết thảy.

Hắn nhìn hệ thống trong đầu, ánh mắt dừng lại ở “Phương pháp luyện chế Đường cát trắng”.

Hắn hoài nghi sự tồn tại và mục đích của hệ thống, nhưng hệ thống thật sự đã cho hắn có kiến thức về tinh chế xà phòng thơm và phần thưởng cho nhiệm vụ tiếp theo lại là đường trắng.

Nếu hoàn thành việc bái sư, chẳng lẽ thật sự sẽ có phương pháp luyện chế đường cát trắng sao?

Dù là Xà phòng thơm hay đường cát trắng, bất luận là làm ra thứ nào đều có thể mang lại muôn vàn của cải, hắn còn sợ gì không nuôi binh được?

Sau khi nhận được phần thưởng từ hệ thống, Nguyên Lí mới biết cho dù nguồn gốc của hệ thống không rõ, và dù có mục đích gì thì hắn đều không thể vứt đi cơ hội ngàn vàng này được, nếu không hắn đúng là ngu xuẩn, nuốt không trôi.

Nguyên Lí mím chặt môi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Đang lúc hắn đang suy nghĩ sâu xa, một tiếng ảm đạm vang lên bên tai hắn “Nguyên, công, tử.”

Sở Hạ Triều đưa tay ra đặt lên vai Nguyên Lí, xoay người Nguyên Lí về phía hắn, ánh mắt lạnh băng, ý bảo Nguyên Lí nhìn về phía hắn, “Ngươi không giải nên giải thích sao?”

“……” Nguyên Lí hoảng hốt mà lấy lại tinh thần, theo bản năng mà cười cười xin lỗi, “Lần đầu tiên cùng người uống rượu hợp cẩn, ta có chút hấp tấp, mong rằng tướng quân không để ý.”

Sở Hạ Triều mím môi, không nói chuyện, nhưng ý tứ minh xác: Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?

Nguyên Lí rót thêm một chén rượu, dứt khoát lưu loát mà uống một hơi cạn sạch, cổ họng thon dài nuốt xuống, hắn cầm cái ly không đưa tới trước mặt Sở Hạ Triều, thản nhiên mà nhìn Sở Hạ Triều, “Ta lời nói đều là sự thật. Tướng quân, ngài mau trở về thay quần áo đi.”

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, không có người dám nói chuyện.

Người phụ nữ bưng rượu bên cạnh mồ hôi liên tục rơi, sợ tới mức cả người run bần bật.

Sở Hạ Triều trong lòng chợt động, hắn thong thả mà đứng lên, trầm mặc nhìn Nguyên Lí.

“Tẩu tẩu lại tặng ta một phần lễ,” hắn hơi mỏng môi câu lấy, đôi mắt híp lại, “Chờ có cơ hội, ta nhất định sẽ như tẩu tẩu.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Nguyên Lí nhìn theo bóng dáng của hắn.

Đại đao đặt bên hông Sở Hạ Kiều lắc qua lắc lại, chuôi kiếm lắc lư, phát ra âm thanh mang theo sự tức giận.

Bỗng nhiên, Sở Hạ Triều dừng bước, hắn đột nhiên nghiêng người bắt gặp ngay ánh mắt Nguyên Lí.

Sở Hạ Triều hai mắt lạnh băng giống giếng cổ hàn đàm, hắn dường như đang cười, lại dường như vô cảm, ngón tay giật giật, biến mất trong bóng đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.