Ba ngày sau, nông trang Nguyên gia.
Quản gia tính toán thời điểm thu hoạch, không thấy bóng dáng đoàn người Uông Nhị.
Hắn tìm tới người phụ trách dân chạy nạn mới tới “Uông Nhị bọn họ đâu?”
“Hồi quản gia. Bọn họ vừa làm đất xong xuôi vừa mới đi ra ngoài" sau đó liền nói
“Những người này mới đến huyện Nhữ Dương cũng chưa đi đâu ra ngoài, chén đũa chăn đệm có lẽ đều không đủ dùng, ta sẽ đưa cho bọn họ một chút tiền công để họ có thể đi mua ít đồ."
Quản sự cũng là thuận miệng hỏi, hắn cảm thấy không bị phát giác điều gì liền gật đầu.
*
Ngày tối dần.
Nguyên Lí phong trần mệt mỏi hướng từ phủ huyện lệnh đến.
Giống như đã biết trước hắn sẽ về, trước phủ huyện lệnh đã có rất nhiều người náo nhiệt vây quanh. Có bá tánh khẽ nói nhỏ rồi chỉ vào Nguyên Lí nói :" Vị này chính là đại công tử huyện lệnh đại nhân của chúng ta."
“ Chính vị thiếu niên trẻ tuổi này ư, lớn lên trông thật tuấn tú, lại là người con hiếu thuận, huyện lệnh đại nhân và huyện lệnh phu nhân thật là có phúc."
Nguyên Lí đối với việc này mà nói tuy sắc mặt không thay đổi nhưng cũng có chút khích lệ.
Lâm quản gia mang theo mấy người hầu vội vàng đi tới, sau khi nhìn thấy Nguyên Lí sắc mặt tiều tụy , đôi mắt đỏ lên, quỳ xập gối ngay ở cổng lớn, khóc lóc nói: “Đại công tử, ngài cuối cùng đã bình an trở lại!”
Nguyên Lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-tuong-quan-bat-di/3584829/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.