Giang Ngạn Tuyết ngồi máy bay tới Hải Thành. Theo đi chỉ, cậu vừa đi vừa hỏi người dân xung quanh, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà Nam Kha.
Đây là một khu nhà ở có điều kiện rất tốt, đi thang máy lên tầng mười bảy, Giang Ngạn Tuyết ấn chuông cửa.
Chỉ một lát sau, một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên trong: "Ai đấy?"
Nam Kha từng nói, cậu ta đột tử do thức đêm, khi chết bên cạnh không có ai. Nói cách khác, Nam Kha sống một mình.
Đề phòng thằng nhóc này không mở cửa, Giang Ngạn Tuyết thuận miệng nói một câu: "Chuyển phát nhanh."
Quả nhiên, khoảng năm giây sau, cửa mở.
"Không phải trước đây toàn gọi điện thoại để tôi tự xuống lấy sao? Từ bao giờ mà dịch vụ tốt như vậy... Giang ca!?" Nam Kha há hốc mồm tại chỗ.
Giang Ngạn Tuyết cũng sửng sốt.
Nam Kha chỉ cao hơn 1m7, vốn đã thấp hơn Giang Ngạn Tuyết một cái đầu, hiện tại còn thấp hơn hẳn nửa người – bởi vì cậu ta ngồi xe lăn!
"Cậu..."
Rõ ràng trong trò chơi có thể chạy có thể nhảy mà? Chẳng lẽ là di chứng gì?
Nam Kha nhận ra sự kinh ngạc của Giang Ngạn Tuyết, vội vàng giải thích: "Em bị viêm cột sống dính khớp, khá nặng, chi dưới đã bại liệt từ lâu rồi."
Nam Kha nói xong, hơi ngại ngùng gãi đầu cười cười: "Em vốn tưởng đời này không thể nào đi lại được nửa, không ngờ vào trò chơi chân lại bình thường!"
Giang Ngạn Tuyết hiểu ra.
Thảo nào lần đầu gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-troi-buoc-cung-tinh-dich-trong-tro-choi-chay-tron/3363616/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.