"Bất kể Bạch Tĩnh có nhìn nhầm hay không, với lượng máu này Tôn Chu cũng không sống nổi." Giang Ngạn Tuyết đứng ở cửa, không đi vào trong, hai người chơi nữ sợ tới mức chống tường run rẩy, khuôn mặt nhỏ của Nam Kha cũng trắng bệch, nói không nên lời.
Người mới vừa rồi còn sống sờ sờ, giờ đã chết...
Người chơi cũ đỡ trán thở dài, nhưng khi nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết, trong mắt ông ta lại ánh lên vài phần vui vẻ: "Người mới, tố chất của cậu rất không tồi, vậy mà không bị dọa sợ."
Giang Ngạn Tuyết không trả lời, cậu rất tập trung, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Nam Kha hồn xiêu phách lạc, không dám nhìn lại đống hỗn độn trong nhà vệ sinh nam, máy móc dịch dịch tới bên cạnh Giang Ngạn Tuyết: "Giang, Giang ca..."
"Suỵt." Giang Ngạn Tuyết ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng, đáy mắt lạnh lẽo.
Nam Kha lo lắng nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Âm thanh." Đôi môi xinh đẹp của Giang Ngạn Tuyết mấp máy: "Tiếng hát."
Mọi người sửng sốt, đều nín thở theo bản năng, vểnh tai lên nghe âm thanh cực kỳ nhỏ bé kia.
Thực sự có tiếng hát!
Nhịp điệu bài hát u ám kỳ dị, giọng hát của phụ nữ khàn khàn đáng sợ, giai điệu lúc cao lúc thấp, tiếng hát bén nhọn chói tai, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Tiếng hát dần trở nên rõ ràng, Giang Ngạn Tuyết miễn cưỡng nhận ra được lời bài hát mơ hồ.
"Người bạn tốt, đi cùng nhau nào
Hát bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-troi-buoc-cung-tinh-dich-trong-tro-choi-chay-tron/2773999/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.