Em có thể tới gặp tôi không?
Dưới ánh mắt cảnh giác của Doãn Bạch nam thanh niên đã nhanh báo tên tuổi.
Anh ta cười tủm tỉm mà vươn tay với Tả Tĩnh U, rồi tự giới thiệu: "Chào cô, Romeo, tôi là Hạ Chí Văn, một đạo diễn trẻ."
"Tôi rất thưởng thức diễn xuất của cô, cho nên rất mong chúng ta có cơ hội hợp tác?"
Tả Tĩnh U nhìn kỹ thanh niên đứng đối diện, mỉm cười hỏi: "Hợp tác cái gì?"
Hạ Chí Văn trả lời: "Một bộ điện ảnh, tôi hy vọng cô có thể trở thành nữ chính của tôi."
Doãn Bạch đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Hạ Chí Văn đưa ra danh thiếp của bản thân, rồi nhìn Tả Tĩnh U đưa phương thức liên lạc, chỉ cảm thấy yết hầu trướng trướng như có gai ở đó.
Mãi cho đến khi Hạ Chí Văn rời khỏi, thì sắc mặt của Doãn Bạch cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
Đã đuổi được Hạ Chí Văn đi rồi, Tả Tĩnh U mới quay đầu lại nhìn Doãn Bạch, thấy cô làm ra bộ dáng như lão đại không vui, cười hỏi cô: "Em sao vậy, sao vẻ mặt không vui lắm?"
Trong lòng Doãn Bạch nghẹn sắp không chịu được, nhìn về phía Tả Tĩnh U nói: "Chị cứ như vậy mà trao đổi phương thức liên lạc với anh ta, không sợ anh ta là kẻ lừa đảo sao?"
Tả Tĩnh U đưa tay ra, giữ lấy tay Doãn Bạch kéo cô đi ra ngoài: "Tôi dễ lừa như vậy sao? Nếu người nào đó có thể lừa tôi thì là do tôi cam tâm tình nguyện mà thôi."
Doãn Bạch rầu rĩ không vui nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-tra/1147681/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.