Chương trước
Chương sau
Như bạn nhỏ.
Vào mùa thu vàng tháng 10, trên đường cây râm bóng mát từ khu dạy học thông qua nhà ăn ở Đại học Z đang treo đầy băng rôn các màu.
Đàn anh, đàn chị của tất cả các câu lạc bộ lớn đều cùng nhau ra trận, họ cầm loa lớn cùng tờ rơi liên tục phát cho tân sinh viên, tích cực thu hút hết nhân tài về câu lạc bộ bồi dưỡng.
Đã là thời gian cơm trưa, các tiền bối lâu năm của câu lạc bộ kịch đã đứng ở trước cửa bản doanh của mình, nhìn đến mỗi một sinh viên soái ca mỹ nữ thì đều dính vào người ta, liên tục nói: "Người đẹp, tôi thấy cốt cách của bạn rất đặc biệt, dung nhan xinh đẹp khiến người ghen tị, trời sinh chính là một phần thích hợp với câu lạc bộ kịch chúng tôi nha!"
"Không bằng tham gia câu lạc bộ của chúng tôi rồi đóng phí một đợt đi!"
Với sự ra sức như vậy, sau giờ cơm trưa cao điểm đã có không ít người bị kéo vào câu lạc bộ kịch.
Khi giờ cao điểm bữa trưa qua đi, sinh viên năm nhất trên đường cũng ít đi.
Tả Tĩnh U ngồi ngay ngắn ở trước bàn hội trưởng sắp xếp lại giấy tờ đăng ký lộn xộn trước mặt, rồi nói với các thành viên khác: "Chỗ này để tôi trực là được rồi, mọi người nhanh đi ăn cơm đi."
Mọi người vui cười đáp ứng lời nàng nói, còn nói sẽ mang cơm trưa về cho nàng, tiếp theo đã kề vai sát cánh rời đi.
Tả Tĩnh U nói câu cảm ơn, sau đó tiếp tục nhập thông tin đăng ký vào máy tính.
Cứ nhập một hồi thì những bóng người trên đường đầy cây râm cũng thưa dần. Chỉ ngẫu nhiên có mấy người đứng đầu xếp hàng mà lui tới ở một ít câu lạc bộ.
Tả Tĩnh U nhập đến một nửa bỗng nhiên nghe được tiếng đốc đốc cực kỳ đều đặn vang lên.
Đó là một loại thanh âm do gỗ đặc gõ vào mặt đất mà có, tuy rằng không lớn, nhưng lại đặc biệt gây chú ý.
Tả Tĩnh U không tự giác mà ngẩng đầu, nhìn đến nơi phát ra âm thanh kia.
Ở nơi cách nàng hai mét, một cô gái có thân hình đơn bạc thoạt nhìn rất cao gầy, chống gậy bước đi tập tễnh đi tới chỗ của họ.
Tả Tĩnh U lấy lại bình tĩnh, sau khi nhìn thấy người kia, thì trong đầu cô trống rỗng ngây ra một chút.
Đó là một người có gương mặt phi thường xinh đẹp, làn da trắng nõn, lạnh lẽo như tuyết, thật động lòng người. Ngũ quan cô ấy tinh xảo, tràn ngập tinh tế lại khác biệt, không còn nghi ngờ đó là gương mặt xinh đẹp nhất mà Chúa từng tạo ra.
Đó là chưa kể đến đôi mắt của cô ấy.
Đó là một đôi mắt màu xanh xám, trong suốt giống như hồ băng nơi núi tuyết, chiếm cả một góc của thế giới.
Đây là khuôn mặt xinh đẹp nhất từ lúc chào đời tới nay Tả Tĩnh U mới gặp qua, nàng không tự chủ được mà đứng khỏi vị trí, nhìn về phía người đi tới rồi vội vàng mở miệng gọi cô ấy một tiếng: "Bạn học, quý bạn học chống gậy ơi, muốn tới xem câu lạc bộ kịch của chúng tôi không?"
Cô gái xinh đẹp chống gậy dừng bước chân lại, ngước mắt lạnh lùng thoáng nhìn Tả Tĩnh U đang rướn lên.
Sắc mặt cô ấy có chút không tốt, dường như muốn nói cô đang kêu tôi sao?
Tả Tĩnh U nhìn đến biểu tình này của cô, kỳ lạ là không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại có một loại niềm vui không thể giải thích được nảy sinh.
Hai tay nàng chống ở trên mặt bàn, nhìn cô gái xinh đẹp cách đó không xa, khóe môi mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: "Là bạn đó, bạn học, muốn tới xem thử câu lạc bộ kịch của chúng tôi không?"
Cô gái chống gậy híp đôi mắt lại, tựa hồ nghiêm túc mà đánh giá nàng một phen. Cô khẽ nhíu mày, suy tư một lát mới chống gậy từng bước một đi qua chỗ nàng.
Lúc này, Tả Tĩnh U mới hoàn toàn thấy rõ tư thế đi đường của đối phương. Cô gái chống gậy, dường như trọng lượng thân thể dồn ở bên trái, mỗi một lần đi đường đều là chân trái đi trước, chân phải mới giống như cố sức kéo theo quả tạ rất nặng, cố hết sức mà bước lên theo chân kia.
Đôi chân của cô bị tật nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô.
Cô thật sự quá đẹp, Tả Tĩnh U nghĩ thầm.
Từng bước từng bước tập tễnh, cô gái gian nan đi tới đi tới trước mặt Tả Tĩnh U, nâng cằm lên lãnh đạm mà chào hỏi nàng, lại thập phần ngạo mạn nói: "Đã nhìn, sau đó thì sao?"
Tả Tĩnh U không để tâm đến thái độ ngả ngớn cao ngạo của cô, ngược lại lấy ra phiếu đăng ký, đưa tới trước mặt cô, nhẹ nhàng cười nói: "Tới cũng tới rồi, không bằng gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi đi?"
Trên mặt cô gái toát ra một loại biểu tình kinh ngạc, cô duỗi tay chỉ chỉ bản thân, cực kỳ lãnh đạm nói: "Tôi? Gia nhập câu lạc bộ kịch?"
Tả Tĩnh U thật mạnh gật đầu: "Đúng!"
Cô gái cười nhạt một tiếng: "Xin lỗi, đối với viết kịch bản hay các việc khác sau hậu trường tôi đều không có hứng thú gì, gặp lại."
Cô nói, xoay người muốn đi.
Tay Tả Tĩnh U còn nhanh hơn não, không chút suy nghĩ đã lập tức bắt được tay của cô, vội vàng ngăn cô lại: "Bạn học!"
Kết quả nàng mới vừa đụng tới đối phương, thì đối phương như một con mèo xù lông vậy, đột nhiên xoay đầu qua rồi trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm chỗ nàng nắm, sau đó nhăn mày nói: "Buông ra!"
Tả Tĩnh U ngước mắt lên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không chịu nổi của người kia, nàng đã lập tức buông tay ra, theo tiềm thức xin lỗi: "Xin lỗi bạn học, tôi không cố ý..."
Đối phương mặt mày nhăn chặt nhìn nàng, một hồi lâu mới nói: "Cô đang tiếp cận với tôi sao?"
Tả Tĩnh U sững sờ một lúc mới hiểu ra đối phương đang nói cái gì. Nàng mỉm cười, gật gật đầu rồi trực tiếp thừa nhận: "Rõ ràng, tôi đang bắt chuyện với cô."
Đối phương mím chặt môi, có chút không vui nói: "Thật xin lỗi, tôi không thích con người."
Thật xin lỗi.....tôi không thích con người?
Từ từ, câu trả lời là gì đây.
A, cô ấy vừa mới nói tiếp cận......
Tả Tĩnh U cong mặt mày, nhẹ nhàng cười một chút, mười phần ôn nhu nói: "Tiếp cận tôi nói không phải giống ý của bạn đâu bạn học. Bạn học, tôi chỉ là muốn hỏi bạn một chút, có hứng thú tới câu lạc bộ diễn kịch của chúng tôi hay không."
Cũng không phải có ý muốn theo đuổi cô ah!
Lời nói vừa ra, Tả Tĩnh U nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng của cô gái đã nhiễm một tầng hồng nhạt. Sau đó hồng nhạt kia lại chuyển sang đậm hơn, rồi trở thành một màu đỏ đặc biệt xinh đẹp.
A, thật xinh đẹp, như là được nhìn thấy hoa hồng nở rộ thật kiều diễm vậy, làm lòng người thổn thức.
Như hiểu được mình đã hiểu lầm gì, cô gái lắp bắp mở miệng, đỏ mặt giải thích: "To...... Tôi...... Một người tàn tật, sao có thể ở câu lạc bộ kịch diễn kịch. Cả đi đường cũng không đi đàng hoàng được! Tôi diễn cái gì chứ, quái nhân gác chuông sao?"
Quá đáng yêu rồi, nói lắp ba lắp bắp cũng rất đáng yêu!
Sao lại có người đáng yêu như vậy chứ! Cứ biệt nữu như bạn nhỏ vậy. Lúc bắt đầu thì giả vờ rất lạnh lùng, kỳ thật lại là con hổ giấy, bên trong dễ thương như một con mèo nhỏ!
Tả Tĩnh U cười cong mắt, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô nói: "Sẽ không nha, câu lạc bộ kịch cũng có rất nhiều nhân vật có thể dùng xe lăn diễn. Ai nói những người thân thể bất tiện thì không thể diễn kịch được chứ, bạn vậy là đang có thành kiến!"
"Bạn lại xinh đẹp như vậy, nếu kỹ năng thoại và khả năng diễn xuất của bạn có một chút, nói không chừng có thể diễn Juliet nga."
"Biết đâu lúc đó lại sẽ nổi tiếng với cái tên Juliet phiên bản xe lăn!"
Tả Tĩnh U cười tủm tỉm nhìn cô, đưa phiếu đăng ký đến trước mặt cô, dụ dỗ như đang hống bạn nhỏ: "Thử xem sao, thử cũng đâu có thiệt gì đâu."
"Tôi cảm thấy điều kiện ngoại hình của bạn thật là hoàn hảo, đôi mắt của bạn thậm chí còn ấn tượng hơn, giống như hồ băng ở núi tuyết, những ngôi sao trong đêm lạnh giá, hoặc sáng lấp lánh trong bầu trời..."
"Tôi rất thích đôi mắt của bạn nha."
Tả Tĩnh U nói thật nhiều, nhìn thấy cô gái trừng lớn đôi mắt nhìn bản thân, lập tức cười nói: "Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của bạn là gì."
"Tôi là Tả Tĩnh U, Tả trong trái phải, Tĩnh trong an tĩnh, U trong sâu lắng."
Thân thể Tả Tĩnh U dựa vào bàn, ngửa đầu nhìn thẳng đôi mắt xanh xám xinh đẹp của đối phương, mỉm cười nói: "Còn bạn, bạn tên gì, năm mấy?"
Cô gái chống gậy theo bản năng lui về phía sau một bước, làm một động tác nuốt nước miếng, sau đó mới chậm rãi thở ra một hơi, rồi cực kỳ lãnh đạm nói: "Doãn Bạch, Bạch trong màu trắng."
Tả Tĩnh U ý cười lớn hơn nữa, nàng đẩy giấy đăng ký đến trước mặt Doãn Bạch, nhẹ giọng nói: "Doãn Bạch, tên cùng bản thân cô rất giống nhau, rất êm tai."
"Vậy bây giờ, cô có thể suy xét điền vào phiếu này không? Tôi thật lòng rất hy vọng cô có thể tham gia câu lạc bộ của chúng tôi, cô lớn lên quá đẹp, tôi không thể bỏ lỡ nhân tài như cô vậy đâu!"
Doãn Bạch chống gậy, nghiêm túc mà nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt này, một hồi lâu mới nói: "Nếu cô thành ý mời, tôi đây sẽ cố gắng mà......"
Điền tờ giấy này......
Sau đó Doãn Bạch thật sự cầm lấy bút, điền tên mình lên giấy đăng ký kia.
Sau khi ghi xong Doãn Bạch đóng bút, nhìn Tả Tĩnh U nói: "Được, cô đã bắt chuyện thành công."
Doãn Bạch ho nhẹ một tiếng, biệt biệt nữu nữu nói một câu: "Kỳ thật, cô cũng rất xinh đẹp, tôi đây xét thấy cô khích lệ tôi, cũng cố gắng đáp lại sự ca ngợi của cô thôi."
Doãn Bạch nói xong, từ trong túi móc ra điện thoại của mình, bấm đến giao diện trò chuyện,nói với Tả Tĩnh U: "Có câu thượng vãng lai, cô hãy cho tôi biết phương thức liên lạc với cô đi."
"Hiện tại, là tôi đang bắt chuyện với cô."
Tả Tĩnh U hơi chút có chút kinh ngạc, nàng chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt của cô gái trước mặt, một hồi lâu mới tìm về được ý thức của mình.
Nàng nói một câu được chứ, tiếp theo nhẹ nhàng cười rồi bấm số điện thoại của mình.
Đây là lần đầu tiên Tả Tĩnh U gặp được Doãn Bạch, mấy ngày sau đó nàng cho rằng Doãn Bạch sẽ liên hệ mình, kết quả cái gì cũng không có xảy ra.
Vài ngày sau, ở buổi chào mừng người mới của câu lạc bộ thì Tả Tĩnh U mới lần nữa gặp lại Doãn Bạch.
Khi nàng đọc diễn văn trên sân khấu, nàng đã dùng khóe mắt dư quang nhìn thấy Doãn Bạch ngồi ngay ngắn ở trong góc dưới sân khấu, thấy bộ dáng thẳng eo thẳng lưng cẩn thận nghe của cô thì không khỏi giơ khóe môi lên.
Còn tưởng rằng không có kéo người thành công chứ, không nghĩ tới thế nhưng cô cũng đến, a, xem ra sau này câu lạc bộ của họ sẽ có thêm một bảo bối mỹ nhân nữa.
Sau khi kết thúc màn chào mừng người mới, các tiền bối trong câu lạc bộ bắt đầu tổ chức một ít hoạt động giải trí cho hậu bối tham gia. Bởi vì chân cẳng Doãn Bạch không tiện hơn nữa cũng không nghĩ sẽ tham gia, cho nên toàn bộ quá trình đều ngồi ở trong một góc, yên lặng nhìn mọi người.
Nhưng cô lại xinh đẹp như vậy, toàn thân thì là quý khí, do đó dù nam hay nữ đều muốn đến gần cô.
(*Qúy khí: Khí chất quý tộc, khí chất người giàu hoặc đơn giản hơn là mùi có tiền)
Sau mấy lần Tả Tĩnh U thấy bộ dáng không chịu nỗi quấy nhiễu này của cô, thì than một tiếng đi qua chỗ cô, thay cô giải vây mấy người đang ngồi bên cạnh, sau đó khẽ cười một tiếng nói: "Lần trước hỏi cô năm mấy, cô còn chưa có trả lời tôi nha. Doãn Bạch bạn học, cô bắt chuyện rồi lấy phương thức liên lạc, nhưng sao sau đó cũng không liên lạc với tôi chứ?"
.................
-Chữ "Tiếp cận" Doãn Bạch nói là 搭讪 có nghĩa là người nói cố gắng 'bắt chuyện' với một cô gái và hỏi thông tin của cô ấy vid dụ như số điện thoại, tên,... hiện đại thì wechat,...
-Salt:
Doãn Bạch: *Thở*

Đàn chị Tả: Ôi cha mẹ ơi,sao có người xinh đẹp thế không biết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.