Cứ để tin đồn đó đi!
Hai người ở trên phi cơ ngây người mười mấy giờ, lúc bay tới Hải thành vừa lúc là sáng sớm ngày hôm sau.
Cho dù máy bay của Doãn Bạch thoải mái, nhưng sau khi xuống máy Tả Tĩnh U vẫn cảm thấy eo bản thân ẩn ẩn có chút không khoẻ. Doãn Bạch thấy bộ dáng nàng nhíu mày vẻ mặt khó nhịn, thập phần có ý tốt đề nghị: "Dứt khoát như vậy đi, xuống máy bay thì chị ngồi xe lăn của em đi, ít dùng sức lại thoải mái."
Tả Tĩnh U có chút dở khóc dở cười, nhẹ nhàng liếc Doãn Bạch một cái, rất bất đắc dĩ nói: "Chị cũng không phải bị thương, nơi nào phải cần ngồi xe lăn khoa trương như vậy."
"Ai nha, dù sao sân bay buổi sáng cũng không có gì người, chị cứ ngồi xe lăn đi ra. Ai nói phải bị thương có thể ngồi xe lăn? Xe lăn bất quá là công cụ thích hợp nhất để người có thân thể không khoẻ để thay đi bộ mà thôi."
Cô nói lời thề son sắt, Tả Tĩnh U dịu dàng nhìn cô một cái rồi nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, chỉ là công cụ thay đi bộ mà thôi, vậy sao trước kia em không ngồi chứ?"
Rõ ràng ngồi xe lăn đối với Doãn Bạch mà nói sẽ càng ít dùng sức hơn, nhưng ngày thường Doãn Bạch luôn chống gậy, nhìn bộ dáng trông rất cố hết sức.
Doãn Bạch không dự đoán được Tả Tĩnh U cũng dám thảo luận vấn đề này với cô, cô chớp chớp mắt nhìn Tả Tĩnh U vẻ mặt vô tội: "Không có nha, ngày thường em cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-tra/1147639/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.