Giống như là đang yêu đương vậy! Thời tiết vào tháng ba vẫn có chút lạnh, Doãn Bạch lo lắng Tả Tĩnh U ngồi hoài sẽ cảm mạo, liền thúc giục nàng quay lại giường nằm. Tả Tĩnh U không lay chuyển được cô, đành phải ngoan ngoãn quay lại trên giường. Xét thấy Tả Tĩnh U giữa trưa căn bản không có ăn cái gì, Doãn Bạch liền chống gậy đi đến mép giường Tả Tĩnh U ngồi xuống, cầm táo gọt cho nàng ăn. Tả Tĩnh U nguyên bản còn muốn chối từ, chính là nhìn đến bộ dáng Doãn Bạch gọt lại thuần thục dị thường như thế liền từ bỏ. Tả Tĩnh U dựa ngồi ở trên giường, ngóng nhìn sườn mặt Doãn Bạch nghiêm túc gọt táo, nhấp môi suy nghĩ một chút hỏi: "Em như nào còn biết làm mấy chuyện này?" "Luyện tập a, luyện tập nhiều liền biết." Doãn Bạch trả lời cũng không nâng mặt, chỉ nghiêm túc mà xuống tay với trái táo, tận tâm tận lực gọt một trái táo lớn thành một đám thỏ con. Tả Tĩnh U nhìn "Thỏ con" từ lòng bàn tay Doãn Bạch nhảy ra tới, nhỏ giọng nói thầm nói: "Mấy thứ này, phải xem thiên phú, cũng không phải luyện tập là có thể làm được." Giống như nàng vậy, làm thủ công đặc biệt dở, đừng nói gọt thỏ con, có thể gọt ra trái táo hoàn chỉnh đã không tồi rồi! Rất nhanh Doãn Bạch xếp trái táo thành một loạt thỏ con trên dĩa trái cây, đưa tới trước mặt Tả Tĩnh U: "Keng keng keng keng! Xem, có phải đặc biệt đáng yêu hay không!" Tả Tĩnh U cười gật gật đầu: "Phải phải phải! Đặc biệt đáng yêu!" Trò này, nàng đã thông qua Đồng Đồng xem đến rất nhiều lần! Doãn Bạch cười hì hì hỏi nàng: "Tâm tình có tốt một chút hay không? Có đặc biệt muốn ăn chưa?" Tả Tĩnh U cong mặt mày cười: "Muốn ăn!" Cho dù đã xem qua rất nhiều lần nhưng khi dùng trên người chính mình, Tả Tĩnh U vẫn cảm thấy dị thường vui vẻ. Doãn Bạch liền đưa dĩa trái cây tới trước mặt Tả Tĩnh U, thập phần hào phóng nói: "Vậy mời chị ăn!" Tả Tĩnh U tiếp nhận dĩa trái cây, không có sốt ruột ăn ngay mà là nghiêng đầu hỏi cô: "Cô Doãn Bạch, tôi có thể chụp ảnh thỏ con không?" Doãn Bạch vui vẻ ứng chi: "Đương nhiên có thể!" Tả Tĩnh U kêu Doãn Bạch đưa điện thoại cho nàng, sau đó chụp ảnh cho mấy chú thỏ con. Sau khi chụp xong Tả Tĩnh U lại hỏi: "Cô Doãn Bạch, tôi có thể đăng ảnh thỏ con lên Weibo không?" Mấy chuyện này còn cần phải hỏi sao? Vô luận như thế nào cũng có thể a! Doãn Bạch lại lần nữa gật đầu, hơn nữa cầm nĩa chọc một con thỏ con đến trước mặt Tả Tĩnh U, cười tủm tỉm mà nói: "Được rồi cô Tả, đừng chỉ lo chơi điện thoại mau ăn đi!" "Ăn chút trái cây khai vị, một hồi lại ăn cơm chiều." Tả Tĩnh U cầm điện thoại, một bên phát Weibo một bên cúi đầu, cắn nĩa Doãn Bạch đưa qua, ngậm "Thỏ con" vào trong miệng mình. Không bao lâu Tả Tĩnh U liền đã đăng một cái Weibo: "Hôm nay có chút không thoải mái, nhưng lại được Hoàng Tử Bé tặng quà! 【 hình ảnh 】" Sau khi đăng xong Tả Tĩnh U buông điện thoại, ngẩng đầu vừa thấy, Doãn Bạch lại găm một miếng táo lại đây, đưa tới bên miệng nàng: "A......" Tả Tĩnh U nhìn về phía cặp mắt màu xanh xám thâm thúy của đối phương, sửng sốt vài giây, vén sợi tóc bên mái lên, mở miệng đặt táo ở bên môi tỉ mỉ cắn. Đúng lúc này, Trương Ngọc cùng Dương Nghệ hai người mang theo hộp đồ ăn cơm chiều đẩy cửa vào, vừa lúc đụng phải một màn Doãn Bạch đút Tả Tĩnh U ăn táo này. Hai người trợ lý dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía lẫn nhau, trong mắt chảy xuôi nghi hoặc như nhau: Đây là tình huống như thế nào? Cứ thấy kỳ kỳ quái quái thế nào, cảm giác giống như là đang yêu đương vậy! Ngay lúc nhóm trợ lý đang chửi thầm, thì Tả Tĩnh U thong thả ung dung nuốt "Thỏ con" trong miệng xuống, cùng Doãn Bạch nhìn về phía hai người kia. Doãn Bạch nhìn đồ trong ta Trương Ngọc, vui vui vẻ vẻ vỗ tay nói: "Tốt rồi, cơm chiều tới, chúng ta nhanh ăn cơm đi!" Tả Tĩnh U gật đầu, bỏ qua đôi mắt bát quái to nhỏ của trợ lý nhà mình, gật gật đầu nói một tiếng tốt. Buổi tối hôm đó, Tiêu Niệm sau khi thăm người bệnh xong, ở trên đường ngồi xe về nhà, lướt tới Weibo kia của Tả Tĩnh U. Cô ngồi ở ghế sau đen nhánh, khi nhìn đến một dĩa "Thỏ con" Tả Tĩnh U đăng lên kia, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc. Tiêu Niệm click mở ảnh Weibo, cẩn thận mà đánh giá dĩa "Thỏ con" này một phen, lại nghĩ tới "Hoàng Tử Bé" như lời nói của Tả Tĩnh U, trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ. Người bạn hôm nay Doãn Bạch đến thăm, chẳng lẽ là Tả Tĩnh U sao? Nghĩ đến đây Tiêu Niệm không khỏi cười một chút. Nếu là Tả Tĩnh U mà nói thì Doãn Bạch thật đúng là chính là kết được một người bạn không tồi. Rốt cuộc hình tượng Tả Tĩnh U ở trong giới giải trí rất tốt a. Bất quá, chuyện này lại có quan hệ gì với cô đâu? Tiêu Niệm nghĩ như vậy, than nhẹ một tiếng, rời khỏi giao diện Weibo không tiếp tục nghĩ chuyện của Doãn Bạch nữa. ———— Tả Tĩnh U ở bệnh viện một ngày liền xuất viện. Lúc xuất viện còn nhân tiện mang Trương Ngọc đi. Một đoạn thời gian kế tiếp, Tả Tĩnh U mang theo Trương Ngọc thực hiện rất nhiều hoạt động đã lên lịch trước, tuyên truyền, đủ loại thông cáo, Tả Tĩnh U bận muốn như con quay. Nhưng cũng may, cho dù bận nàng cũng không có quên cùng con gái ăn sinh nhật. Ngày 17 tháng 4, chính là sinh nhật 6 tuổi của Đồng Đồng. Tả Tĩnh U mang theo Đồng Đồng, gặp mặt Hạ Chí Văn. Một nhà ba người ở công viên giải trí vui vui vẻ vẻ chơi một ngày, ngày hôm sau khi Đồng Đồng đi đến nhà Doãn Bạch tìm cô chơi, còn dùng thanh âm và tình cảm phong phú miêu tả chuyện đi chơi vui vẻ ở công viên giải trí. "Ba cùng em ngồi vòng ngựa xoay tròn còn có nhà ma xe lửa! Oa, những quỷ bộ xương khô đó thoạt nhìn rất dọa người nha!" Phòng khách lầu hai, Doãn Bạch cùng Văn Văn ngồi ở trên sô pha, nhìn Đồng Đồng hưng phấn miêu tả chuyện ngày hôm qua: "Ba còn dắt em đi ăn bánh kem ngon, em cảm thấy rất hạnh phúc a!" Doãn Bạch nhìn bộ dáng Đồng Đồng chắp tay trước ngực thật cao hứng, suy nghĩ lại nhịn không được bay xa. Cô nghĩ thầm, bạn tốt yêu dấu của tôi, em hạnh phúc nhưng ngày hôm qua mẹ em phỏng chừng vô cùng nghẹn nga! Đêm nay cô có nên gọi điện cho Tả Tĩnh U, an ủi chị ấy bị thương tâm một chút không? Ngay lúc Doãn Bạch miên man suy nghĩ hết sức, thanh âm người bạn nhỏ của cô lại có chút hạ xuống. Đồng Đồng thở dài, có chút khổ sở nói: "Bất quá ngày hôm qua lúc cùng ba tách ra ba nói về sau có thể không thể thường xuyên tới gặp em. Bởi vì ba đã ly hôn với mẹ sẽ tách ra ở riêng." Đồng Đồng ngồi xuống bên người Doãn Bạch, ngửa đầu nhìn Doãn Bạch hỏi: "Chị tiên nữ, ly hôn có phải một việc không tốt hay không ạ?" Doãn Bạch nhìn ánh mắt hồn nhiên của đứa nhỏ đầu nhất thời mắc kẹt. Văn Văn ngồi ở bên kia cảm thấy chính mình tương đối có quyền lên tiếng, nghiêng đầu nhìn em gái mình nói: "Không phải nga Đồng Đồng, mẹ chị nói ly hôn không phải một chuyện không tốt." "Tuy rằng ba mẹ chị đã không ở cùng nhau nữa, nhưng ba hay mẹ đều vẫn rất yêu thương chị." Văn Văn cau mày suy nghĩ một chút, làm ra kết luận: "Đương nhiên, chị vẫn cảm thấy mẹ thương chị nhiều hơn một chút. Bởi vì năm trước ba đã kết hôn, còn có con mới! Mà mẹ chị, cũng chỉ có một mình chị thôi!" Đồng Đồng cắn cánh môi, gục đầu xuống có chút mất mát nói: "Mẹ cũng nói như vậy với em. Nhưng ba mẹ người khác đều ở bên nhau, còn ba mẹ em tách ra, quả nhiên vẫn là không tốt lắm." Doãn Bạch chưa gặp qua tình huống như vậy, cũng không biết an ủi Đồng Đồng như thế nào. Cô nghĩ nghĩ, giơ tay sờ sờ đầu Đồng Đồng, ôn nhu cùng cô bé nói: "Thật cũng không phải nói như vậy...... Em nghĩ lại lúc trước có phải ba mẹ em vẫn luôn bận rộn đi công tác hay không, vậy bọn họ không ở cùng nhau lại có quan hệ gì đâu? Dù sao ba em là đạo diễn, vốn dĩ có thể quay về gặp em nhiều." Đồng Đồng cảm thấy logic này không đúng, vắt hết óc suy nghĩ một hồi, sốt ruột nói: "Nhưng mà...... Nhưng mà trước kia ba mẹ không có tách ra nha. Không có tách ra thì ba liền sẽ không có khả năng giống ba chị Văn Văn, sẽ có con mới!" "Ba liền...... Ba cũng chỉ có một mình Đồng Đồng a!" Doãn Bạch thở dài, nghĩ thầm đứa nhỏ ngốc, ba em vì người đàn ông khác bỏ qua người con đáng yêu như em rồi, em còn tranh thủ cho anh ta làm gì? Cô duỗi tay nhéo nhéo mặt Đồng Đồng, thập phần trìu mến nhìn đối phương nói: "Nhưng mà ba em chọn ly hôn, là chọn rời khỏi em. Đồng Đồng a, em phải biết rằng, lúc ba em quyết định rời khỏi em thì đã hạ quyết tâm về sau em có khả năng không còn là người con duy nhất của ba em." Đồng Đồng cúi thấp đầu xuống, có chút khổ sở bổ nhào vào trong lòng ngực Doãn Bạch, hít cái mũi nói: "Nói như vậy, ba ba thật xấu...... Vậy về sau Đồng Đồng cũng không muốn đi gặp ba ba!" Doãn Bạch cảm thấy hình như mình làm đứa nhỏ hiểu sai rồi, cô giơ tay vỗ vỗ lưng Đồng Đồng, an ủi: "Được rồi được rồi, đừng khổ sở, em không có ba không phải có chúng tôi sao? Tôi cùng Văn Văn, sẽ làm bạn tốt của em cả đời!" Đứa nhỏ vốn đang khổ sở, sau khi nghe cô nói như vậy, càng thêm khổ sở. Cô bé ghé vào trên đùi Doãn Bạch, ô oa một tiếng đã khóc ra. Doãn Bạch chưa từng gặp qua cảnh như vậy vội vàng quay đầu nhìn về phía bạn nhỏ khác một bên. Văn Văn nghe được tiếng khóc, vội vàng từ trên sô pha nhảy xuống, chạy đến bên người Đồng Đồng ôm lấy em gái, ghé vào trên người em gái rồi cũng khuyên: "Đúng vậy, đừng khóc nha Đồng Đồng, em còn có tụi chị mà. Về sau em, không cần ba ba đó nữa!" "Ô oa!" Đồng Đồng tức khắc ghé vào trên đùi Doãn Bạch, gào khóc! Doãn Bạch bị tiếng khóc này làm sợ tới mức chân tay luống cuống, cô vội vàng kéo Đồng Đồng từ trên đùi lên, ôm vào trong ngực vỗ lưng cô bé hống: "Được rồi được rồi, đừng khóc đừng khóc...... Tuy rằng ba mẹ em ly hôn, nhưng mẹ em vẫn yêu thương em a!" "Ô oa!" Đồng Đồng không nghe, ghé vào nàng đầu vai nắm quần áo cô lớn tiếng khóc. Văn Văn một bên nhỏ giọng nói: "Chị à vô dụng thôi, chị nói như vậy em ấy càng thêm khổ sở! Đồng Đồng ngày thường thích ăn cái gì nhất, chị mau lấy cho em ấy ăn!" Doãn Bạch vội vàng giơ tay vuốt cái ót cô bé, vội vàng dỗ: "Được rồi được rồi, chúng ta không nói chuyện này, chị dắt em đi ăn đồ ngon nha!" "Chúng ta ăn bánh kem! Ăn pudding, ăn ngon bánh kem dâu tây, pudding caramel, bánh tráng nướng, kem, salad sữa chua...... Hôm nay em muốn ăn cái gì, chúng ta sẽ ăn có được hay không!" Doãn Bạch liên tiếp nói một đống món ăn, đứa nhỏ trong lòng ngực hít hít cái mũi, giơ tay lau sạch nước mắt rồi ngồi dậy nhìn đôi mắt cô hỏi: "Thật sự...... Thật sao ạ?" Đồng Đồng giơ tay lau nước mắt, nói chuyện nức nở: "Hôm nay em...... Hôm nay thật sự có thể ăn nhiều món như vậy vậy sao?" Hai tay Doãn Bạch ôm tiểu khóc bao trong lòng ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ phấn nộn của cô bé treo đầy nước mắt, gật gật đầu: "Thật!" Đồng Đồng méo miệng, miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười: "Vậy em đây...... Em không khóc...... Em không khổ sở......" Doãn Bạch nhìn biểu tình nín khóc mỉm cười của cô bé, trong đầu không khỏi sinh ra một ý niệm: Kỳ thật cha em so với đồ ăn còn không quan trọng bằng đi! Vậy em làm gì còn khóc đến hăng say như vậy a! Chẳng lẽ, là vì lừa ăn lừa uống sao? Ai, quả nhiên tình thương của cha không đáng giá nhắc tới! Về sau vẫn nhắc với Đồng Đồng nhiều một chút, trên đời chỉ có mẹ tốt nhất đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]