Cứ vứt bỏ cô lại vậy sao! 
Khi Doãn Bạch vừa kéo Tả Tĩnh U tiến vào hội trường thì liền nghe được một người đàn ông trung niên cao giọng kêu một câu: "Tiểu Doãn đổng đến rồi!" 
Một tiếng kêu này kêu đến cả người Doãn Bạch chấn động, sợ tới mức gắt gao nắm gậy trong tay. Tả Tĩnh U đang khoác tay Doãn Bạch nháy mắt liền phát hiện Doãn Bạch khác thường, nàng chuyển mắt nhìn về phía Doãn Bạch thì phát hiện gương mặt kia đã trắng thêm vài phần. 
Quả nhiên, người này kỳ thật có chút ngại giao tiếp. 
Tả Tĩnh U khoác tay Doãn Bạch đang xa xa nhìn đến Lý phú hào giơ ly rượu đã đi tới chỗ các cô: "Tiểu Doãn đổng, đã lâu không gặp!" 
Đối mặt với gương mặt nhiệt tình này, Doãn Bạch cứng đờ mặt cũng bị bách treo lên nụ cười thương mại: "Lý lão bản khách khí, khách khí." 
Lý phú hào vươn tay về phía Doãn Bạch: "Nào có nào có! Hôm nay con gái kết hôn, có cô đại giá quang lâm thật là bồng tất sinh huy rồi!" 
(Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo),thường dùng khi khách quý tới: khách quý đến nhà; thật là vinh hạnh...) 
Doãn Bạch nhìn bàn tay to rắn chắc của đối phương, do dự một hồi mới vươn đầu ngón tay chạm chạm, khách sáo nói: "Chúc mừng hôn lễ của con ngài, chúc họ sẽ bách niên hảo hợp, thật đáng mừng." 
Sau khi chào hỏi Tả Tĩnh U tinh mắt phát hiện Doãn Bạch thu tay về, rồi dùng sức nắm góc áo áo khoác tây trang của bản thân liều mạng mà cọ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-tra/1147596/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.