Là giống Tả Tĩnh U! 
Doãn Bạch một bên chống gậy đi về giàn hoa tử đằng, một bên nghe được đứa nhỏ lúc đầu nói chuyện điều khiển máy bay hỏi: "Đồng Đồng, em có biện pháp gì mau nói nhanh lên." 
Cái đứa bé tên Đồng Đồng cười hì hì nói: "Chị Văn Văn, chúng ta qua đi tìm dì ấy rồi nói thì được rồi." 
Cô bé điều khiển máy bay đối với cách này thập phần kháng cự: "Chị không muốn, dì ấy rất hung! Hơn nữa cầu lông kia mất thì thôi, chúng ta còn có trái khác để dùng mà." 
Rõ ràng là con nít giống nhau mà Đồng Đồng lại rất kiên nhẫn đi khai đạo cho chị mình: "Nhưng trái cầu lông kia vẫn rất tốt a. Được rồi, mẹ cũng đã nói người lớn thì sẽ không so đo những việc này, chỉ cần chúng ta cảm ơn người ta thật tốt là được rồi." 
Đứa nhỏ còn lại còn muốn phản kháng: "Chính là......" 
Đứa bé Đồng Đồng như không có gì lôi kéo chị mình càng lúc càng xa: "Không có việc gì, chúng ta nói thật tốt dì ấy nhất định sẽ cho." 
Thanh âm hai nhóc con nói chuyện đang dần dần đi xa. Còn Doãn Bạch dựng lỗ tai lên nghe xong một hồi, lại mơ hồ nghe được đứa bé tên Đồng Đồng tựa hồ muốn mang quà đến lấy lòng mình để lấy lại cầu lông. 
Cô là người nông cạn ấu trĩ như vậy sao? Mấy nhóc con này còn nghĩ dùng viên kẹo bọc đường tới đả động cô! 
Doãn Bạch buông gậy xuống, lại một lần nữa mở sách ra ở một bên xem một bên nghĩ, chờ một lát hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-tra/1147583/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.