Mười phút sau, Hứa Yến một mình đi ra khỏi phòng nghỉ tạm thời, hắn nhìn cửa phòng, tiện tay đóng lại, vui sướng mà ngâm nga một bài hát không đàng hoàng đi về bộ tin tức. Trong phòng, An Nhiên thật vất vả ổn định lại sự chi phối tin tức tố của Hứa Yến, gương mặt vẫn hơi ửng hồng, tim vẫn đập nhanh như cũ. Rốt cuộc A Yến phát hiện khi nào? Chẳng lẽ hắn đã biết từ sớm sao? Hoặc là vì gần đây thể chất quá yếu, lúc không kiểm soát liền bị lộ ra? Nghĩ tới cái gì, An Nhiên dùng thiết bị cá nhân gọi Quất Tử qua đây. Mười lăm phút sau, Quất Tử cất thiết bị kiểm tra đo lường, thực kích động. “Điện hạ, trình độ tin tức tố của ngài đã yếu đi!” Ánh mắt An Nhiên chợt lóe, trên mặt bình tĩnh không có cảm xúc gì, nhưng bàn tay đặt ở bên người thì nắm chặt. Trình độ tin tức tố trong miệng Quất Tử là chỉ tin tức tố Alpha trong người hắn. Nhiều năm nay, biết rõ trong người mang tin tức tố alpha và omega nhưng vẫn không thể đem tin tức tố alpha trừ tận gốc, vì sống sót, hắn chỉ có thể chịu đựng thống khổ khi hai loại tin tức này giằng xé nhau. Đây vẫn là lần đầu tiên, dưới tình huống không có một loại thuốc nào tác động, trình độ tin tức tố của alpha hạ thấp xuống. Trách không được vừa rồi A Yến cố ý thả tin tức tố, hắn hoàn toàn không cảm giác được bài xích. “Có liên quan tới bảo bảo sao?” An Nhiên hỏi. Quất Tử lôi ra báo cáo lướt nhanh như gió từ trên xuống dưới, lắc đầu: “Mang thai thật sự sẽ khiến trình độ tin tức tố omega tăng lên, nhưng trình độ tin tức tố alpha sẽ không yếu đi, tình huống hiện tại của ngài hình như thân thể bắt đầu tự hồi phục.” Mặc dù là nhân loại hay là dị nhân thân thể đều có chức năng tự hồi phục, chỉ là dị nhân ở phương diện này thể hiện ưu tú hơn nhân loại.
Lúc sinh ra An Nhiên chính là omega, sau đó bởi vì liên quan tới thuốc liền xuất hiện triệu chứng alpha, đây là vi phạm quy luật tự nhiên, cũng sẽ phá hư sự cân bằng trong thân thể của hắn, thân thể sẽ cách xa ý thức bắt đầu tự mình phục hồi, biểu hiện cụ thể chính là bài xích tin tức tố alpha, khi ở hình người thì không thể tiến vào kì động dục. Một hê sinh thái trong cơ thể hỗn loạn tới trình độ nhất định sẽ xảy ra vấn đề, rất có khả năng khiến cho An Nhiên bùng nổ. Đã không có cách nào cải tạo An Nhiên thành alpha, cũng không thể khiến hắn lấy cơ thể omega để sinh hoạt bình thường, nhiều năm qua, bọn họ vẫn luôn cố gắng duy trì trạng thái cân bằng này. Nhưng loại cần bằng này dần dần bị phá vỡ, An Nhiên có thể lấy hình người mang thai, chứng minh khi ở hình người cũng có thể khôi phục một số triệu chứng của omega, tin tức tố trên người tuy rằng vẫn là alpha, lại không hề sinh ra phản ứng bài xích với tin tức tố của Hứa Yến. “Tự mình chữa trị sao?”An Nhiên như suy nghĩ gì, từ khi bắt đầu tiếp nhận cải tạo, thân thể hắn mỗi ngày đều ở trong trạng thái chữa trị, nhưng quanh năm suốt tháng hắn bị thuốc kích thích làm khổ sở, nhưng thân thể cũng đạt tới trình độ cân bằng nào đó, hai loại giới tính bài xích lẫn nhau, ai cũng không làm gì được ai. Nếu không phải liên quan tới mang thai, rốt cuộc có nguyên nhân gì thúc đẩy sự biến hóa này? An Nhiên đương nhiên nghĩ tới Hứa Yến, ban đầu chỉ có nghi ngờ, nhưng hôm nay đối phương dùng năng lực đôi mắt, làm hắn càng thêm xác định, thân phận của Hứa Yến. “Nếu tìm được người nhà họ Lãnh, có phải có thể khiến tôi dần dần khôi phục thành omega hay không?” “Đương nhiên! Nếu không bệ hạ tốn nhiều tâm huyết như vậy đi tìm người nhà họ Lãnh làm gì?” Quất Tử cất báo cáo đi sau đó nói: “Người nhà họ Lãnh đối với người nhà họ An giống như một chốt mở, có thể khôi phục thân thể và tinh thần của người nhà họ An, cho nên mới quan trọng như vậy.”
Có bé con, thân thể cũng bắt đầu khôi phục, sự thật kia đã gần ngay trước mắt. Nhưng nếu A Yến là con cháu người nhà họ Lãnh, vậy vì sao cha mẹ hắn phải rời xa hắn? Phải biết rằng người nhà họ Lãnh cho dù không có hình thú, nhưng vẫn là dị nhân, bản chất khác hoàn toàn với con người. Mà A Yến đối với sự tồn tại của dị nhân hoàn toàn không biết gì cả, nếu biết, hắn sẽ không có phản ứng như vậy đối với hình thú của mình. Để một đứa con hoàn toàn không biết gì về lai lịch của mình sinh sống một mình ở dị loại, đó tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt. Là vứt bỏ hắn hay là có lý do gì không thể không rời đi sao? Vấn đề này vừa hiện lên trong đầu An Nhiên, trước mắt An Nhiên lập tức hiện lên khuôn mặt của An Tức. Nếu A Yến là người nhà họ Lãnh, mục đích của An Tức tới đế quốc liền rõ ràng hơn. Như vậy An Tức có biết sự tồn tại của cha mẹ A Yến hay không? Nếu biết, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng cho họ như vậy. Lần trước ở nhà họ Trương gặp phải An Tức, An Tức nhìn thấy A Yến không chịu ảnh hưởng từ tin tức tố của hắn cảm thấy rất kinh ngạc, nói cách khác lúc trước hắn không biết A Yến có quan hệ với người nhà họ Lãnh. Vậy sớm hơn nữa, lúc trước A Yến ở khu S bị công kích khi đó An Tức xuất hiện chỉ là ngẫu nhiên sao? Hoặc là nói đuổi theo hắn? Nghĩ một chút chuyện, đầu liền bắt đầu hơi hơi đau, An Nhiên xoa xoa thái dương, từ bỏ tự hỏi. “Điện hạ?” Quất Tử thấy hắn ngơ ngác, gọi hắn một tiếng: “Nếu ngài mệt thì ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.” An Nhiên gật đầu, hắn vốn muốn đi tuần tra, bị A Yến quần như vậy, hắn thật sự hơi mệt. Tháng này hắn rõ ràng cảm thấy tinh thần càng ngày càng kém, trước kia mỗi ngày ngủ năm ba tiếng đồng hồ cũng không ảnh hưởng gì, nhưng hiện giờ cho dù buổi tối ngủ bảy tiếng đồng hồ, ban ngày một khi đã dính giường hắn lập tức sẽ ngủ. “Nuôi bảo bảo vốn dĩ là một chuyện rất vất vả.” Thân thể An Nhiên cũng dần dần tốt lên, còn có tiểu điện hạ, tâm tình Quất Tử thật tốt, dặn dò hắn một loạt việc cần chú ý. Thiết bị cá nhân của An Nhiên đột nhiên rung lên, hắn giơ tay ngăn cản, mắt nhìn dãy sỗ, kêu Quất Tử bật hệ thống phòng ngự trong phòng lên. Chờ sau khi được chấp nhận, bên kia truyền tới hình ảnh mô phỏng của An Thích. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn, An Thích nhăn mày: “Nhiên Nhiên, cha muốn nói chuyện rõ ràng với con.” An Nhiên phất tay muốn Quất Tử rời đi trước, nhưng Quất Tử nhìn thấy dáng vẻ hưng sư vấn tội của bệ hạ, sợ hắn làm An Nhiên kích động, vội vàng giải thích. “Bệ hạ, mong ngài nói chuyện nhẹ nhàng một chút, trong bụng điện hạ đang có bảo bảo, không thể chịu kích thích quá lớn.” “Cái gì?!” “Câm miệng!” An Nhiên muốn ngăn cản cũng đã không kịp rồi, An Thích gọi lại Quất Tử đang chuẩn bị rời đi, liếc mắt nhìn An Nhiên. “Vừa rồi cậu nói cái gì, Nhiên Nhiên mang thai?! Chuyện khi nào? là của ai?!” Vẻ mặt Quất Tử đau khổ, muốn khóa miệng mình lại, sao miệng lại có thể nhanh như vậy chứ.
An Nhiên thở dài, kêu Quất Tử đi ra ngoài, tự mình đối mặt với An Thích. “Con kết hôn, có hài tử cũng không kì quái.” An Thích thiếu chút nữa tức hộc máu: “Con kết hôn cũng không nói với cha một tiếng? Khinh cha là không khí sao?!” “Tình huống lúc ấy đặc biệt, hơn nữa con cho rằng không kéo dài được lâu…..” Nhìn thấy An Nhiên im lặng, An Thích cũng im lặng theo, nhưng thực mau hắn lại phản ứng lại. Không đúng, Nhiên Nhiên tuyệt đối không có khả năng mang thai con của con người, hắn chính là quân chủ! Nói như vậy, chẳng lẽ là….?! Tiếp nhận ánh mắt khiếp sợ của cha nhà mình, An Nhiên gật đầu: “Có thể đúng, nhưng hiện giờ còn chưa tìm được chứng cứ.” “Còn muốn chứng cứ gì nữa?!” An Thích hận sắt không thành thép: “Con có thể mang thai chính là bằng chứng tốt nhất, đừng do dự, nhanh mang người về nhà! Lỡ như gặp phải Tiểu Tức liền….” Nói tới An Tức, độ ấm trong mắt An Nhiên lạnh xuống: “Đã gặp phải, hắn vẫn không chịu về.” An Thích im lặng một lát, khẽ cắn môi: “Con đừng động vào hắn, đó là ân oán của thế hệ trước, nếu đã tìm được người nhà họ Lãnh rồi, cũng không cần ở lại bên kia, dẫn hắn về nhà qua những ngày tốt đẹp.” “Chỉ sợ là không được.” An Thích nhìn dáng vẻ không hề dao động của An Nhiên, tức giận tới ngứa răng, hắn chỉ có một đứa con, tử nhỏ đã rất có chủ kiến, ai nói cũng không nghe, là một hài tử cứng đầu điển hình, nhưng lại ưu tú hơn bất kì ai, khiến những người khác không lời nào để nói. Hai cha con tranh luận vài câu, An Nhiên không dao động, nhưng thật ra An Thích, sau khi tức giận lại đem lực chú ý đặt lên người con trai. Vốn đã chuẩn bị kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng lại không nghĩ rằng con trai không đi lại có thêm một đứa cháu! Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một chuyện thật sự vui vẻ. An Thích xị mặt, thể hiện dáng vẻ của cha vợ: “Bạn lữ của con đâu, nói cho hắn cha muốn gặp hắn.” “Hiện giờ còn chưa phải lúc, chờ thời cơ thích hợp con sẽ cho hắn gặp mặt cha.” Đã kết hôn rồi còn có cả con mà vẫn không cho gặp người? chẳng lẽ chờ con trai lớn lên rồi mới cho gặp sao? Có người hỏi, hắn cũng không biết bạn lữ của con trai nhà mình là ai, đây cũng thật mất mặt! An Nhiên nhìn thấy hắn không vui, đột nhiên nhìn ra sự sầu lo trong đó. Trước đây chỉ cảm thấy cha nghiêm khắc, nhưng hiện giờ có lẽ là do cũng sắp có con, nên hắn càng thêm mẫn cảm với tình cảm hơn. “Cha của bé con là một alpha rất ưu tú, cha cứ yên tâm.” Không biết mình được vợ khen một đống, Hứa Yến đã nhìn chằm chằm màn hình giám sát năm giờ, vẽ bản đồ năm giờ, đôi mắt muốn mù, tay muốn đứt. Từ sau khi vẽ ra sơ đồ sào huyệt trùng tộc cấp 5, bộ trưởng bộ tin tức và các sĩ quan khác hắn chưa thấy mặt bao giờ cũng tới nhờ hắn vẽ. Hứa Yến nhìn tới to đầu: “Tôi chính là nghệ thuật gia, tranh của tôi vẽ rất quý.” Tiếng ồn ào hơi dừng lại, sau đó lại vang lên. “Không sao, cứ việc báo giá, đế quốc có chính là tiền, trực tiếp tới bộ tài chính đòi tiền là được.” “Tiền là việc nhỏ, bản vẽ là chuyện lớn, bạn học nhỏ, nhận đơn này không?”
“Có thể đặt nhiều đơn khác không? Tôi có thể xin trợ cấp kỹ thuật cho cậu.” “Gía mua theo nhóm thì thế nào? Phần bản vẽ này của tôi rất đơn giản, tha hồ cho cậu kiếm.” Hứa Yến nghe nghe, cười lạnh một tiếng, đặt nhiều đơn? Mua theo nhóm? Coi hắn là người bán sỉ sao? Không biết tranh của nghệ thuật gia lớn đều vô giá trên thị trường sao? Mấy khoản tiền nhỏ này hắn không để vào mắt. “Nói cho mọi người biết mọi người có thể sẽ không tin, nhưng vợ tôi rất có tiền, hoàn toàn không lo lắng chuyện không có tiền tiêu, đều đi đi, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.” Những người khác giống như kẹo mặt nha thò qua. Trên chiến trường sào huyệt trùng tộc đâu chỉ có ngàn cái, sào huyệt cấp 4 cũng đá có mấy chục cái, có một số nơi cũng không khác lắm với sơn cốc kia, hạm đội sám giát rất khó tiến hành làm việc, vì thế chế tạo ra sơ đồ sào huyệt trùng tộc cũng tốn không ít thời gian. Trong đoàn không có người nào giống như Hứa Yến có thể vẽ ra, quan trọng là hắn không cần dựa vào thiết bị giám sát, trực tiếp dùng mắt thường nhìn, đây là kiểu năng lực quái dị gì, đến bây giờ bọn họ cũng chưa làm rõ được rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Nguyên nhân để sau hãy nói, tóm lại hiện giờ cần phải giải quyết khó khăn trước mắt đã. Vì thế, bọn họ ra sức đẩy mạnh chỗ tốt của mình có thể cho. “Tôi có thể giúp cậu xin một ngàn vạn tinh tệ trợ cấp.” “Tôi có thể cho một ngàn vạn tiền công và một ngàn vạn trợ cấp.” “Tôi hai ngàn vạn cộng thêm một ngàn vạn trợ cấp.” “Tô có thể 3000…..” Người này còn chưa nói xong, trước mắt hắn xuất hiện một phong thư hứa hẹn. Hứa Yến phát cho bọn họ mỗi người một phong, cười khanh khách: “Đem thù lao các người hứa hẹn viết lên đây, ký tên ấn dấu tay, ai viết trước thì vẽ trước.” Mọi người hơi dừng lại, vùi đầu bắt đầu điên cuồng viết. Hứa Yến xem từng phong, phảng phất nhìn thấy núi vàng vẫy tay với mình. Hương Hương từ một con mèo nhỏ biến thành một con mèo lớn, cũng phải tốn rất nhiều tiền, hắn cũng nên kiếm thêm chút tiền chứ. Tuy rằng trước mắt nghệ thuật nói tới tiền rất là thô thục, thế nhưng hắn không ngại làm nghệ thuật gia thô tục. Bộ trưởng bộ tin tức nhìn thấy trường hợp này, cảm thấy thật mất mặt, lại nói dù sao Hứa Yến cũng đang làm việc trong bộ phận của hắn, tuy rằng chỉ là nhân viên tạm thời, nhưng cũng là gần gũi với hắn nhất, những người này tính cái rắm gì, chỉ dựa vào một chút điểm tốt này mà muốn người của hắn làm việc sao? Nghĩ thật đẹp. Bàn tay to của bộ trưởng vỗ lên bàn: “Tiền là cái rắm gì, Hứa Yến, nếu cậu có thể vẽ ra phần của tôi trước, tôi lập tức liền xin quân công bậc nhất cho cậu, quân công chính là thứ mà tiền cũng không mua được.” Tích cóp quân công có thể đổi thành quân hàm, không ngừng tích cóp quân công sẽ không ngừng đổi, là có thể sớm đuổi kịp An Nhiên một chút. Ánh mắt Hứa Yến sáng ngời, một giây thay đổi sắc mặt, đem những đơn hàng khác đặt lên bàn, nghiêm túc nói với người khác: “Bản thân tôi từ trước tới này coi tiền tài như cá chết (là loại có thể chiên lên ăn), quân nhân phải coi quốc gia là mục tiêu để sống, cho nên thực xin lỗi, đơn của các ngài phải trả về rồi.” Các vị sĩ quan cảm động tới rơi nước mắt, cũng sôi nổi tỏ vẻ muốn xin quân công cho Hứa Yến. Hứa Yến nghĩ nghĩ, cảm thấy chủ ý này không tồi, trực tiếp đánh bảng giá trên màn hình ảo, càn rở mở một quán buôn bán vỉa hè. [Sơ đồ sào huyệt trùng tộc cấp 4 một trăm quân công một bản, sơ đồ sào huyệt trùng tộc cấp 5 thì 300 quân công một bản, báo giá rõ ràng, không lừa già dối trẻ.] Bộ trưởng bộ tin tức nhìn thấy thông báo này, mày nhíu chặt, khóe miệng co rút. Có thể mở quán buôn bán ở trung tâm quân khu, Hứa Yến là người đầu tiên. Việc này chưa tới một ngày đã chuyền khắp quân khu Hoa Đô và Quân Đoàn Vinh Diệu, thậm chí tới cả các sĩ quan phụ trách chiến trường khác cũng nghe danh mà tới, mang theo hình ảnh giám sát nhờ hắn vẽ. Thấy việc làm ăn ngày càng phát đạt, nhưng khiến Hứa Yến càng buồn hơn. Bàn tay vung lên, bảng giá liền tăng lên gấp đôi. [Sơ đồ sào huyệt cấp 4 hai trăm quân công một bản, sơ đồ cấp 5 sáu trăm quân công một bản, yêu tới thì đến, người không thích thì không vẽ.] Sau khi giá cả tăng lên, “khách hàng” không giảm bớt, ngược lại người của quân đoàn khác cũng biết, sôi nổi đem những sào huyệt cấp 4 cấp 5 khó giám sát mang tới đây nhờ vẽ. Chủ hạm của một quân đoàn khác, thiếu tướng Vưu Lợi và cấp dưới nhìn tin tức trong diễn đàn giao lưu, thảo luận thật sự rất sôi nổi. “Người này thật thú vị, hắn vậy mà bày một rạp hàng ở trung tâm tin tức, nơi tôi phụ trách không có sào huyệt trùng tộc cấp bốn phù hợp yêu cầu, nếu không tôi cũng muốn tham gia một chút.” “Tôi đã gửi lời mời qua, nghe nói là phải chờ tới ba ngày sau, thế nhưng tính tính thời gian cũng mau hơn so với chiến hạm giám sát, mấu chốt là không hề có sai sót gì.”
“Nói đàng hoàng như vậy, còn không phải chỉ là vẽ bản đồ thôi sao? Các cậu không hiếu kì đôi mắt hắn làm sao có thể nhìn thấy dưới nền đất sao?” “Đã phân tích qua vài lần! Không có kết quả, nghe bạn tôi ở Quân Đoàn Vinh Diệu nói, ngay từ đầu cho rằng hắn vẽ đại, vẽ trong một giờ, thiếu chút nữa cho rằng là hắn đoán đại, kết quả độ chính xác muốn mù chết người!” “Cái này thật tà môn, chưa hề nghe nói ai có loại năng lực này.” Vưu Lợi đứng phía sau bọn họ, ôm tay nhìn màn hình ảo, ánh mắt mỉm cười như suy tư gì. “Cho dù là nghệ thuật gia lớn, tranh bán ra ngoài nhiều cũng sẽ bị giảm giá trị, một thời gian nữa sẽ tăng giá thêm một lần nữa, anh cảm thấy thế nào?” An Nhiên đang xoa tay cho hắn: “Tự em nhìn mà làm.” Bộ đội đương nhiên là nghiêm cấm mua bán, nhưng việc này của Hứa Yến cũng không phải là buôn bán bình thường, bản vẽ của hắn xác thật có thể giúp quân đoàn tác chiến, nếu nói rõ ra thì không cần làm buôn bán cũng có thể đổi được quân công, chỉ là hình thức khác nhau mà thôi. Chỉ cần Hứa Yến chơi vui vẻ thì tùy hắn vậy. Hứa Yến ngồi khoanh chân dưới đất, dựa vào sô pha, xoay người ghé vào trên đùi An Nhiên, tò mò hỏi: “Dựa vào tốc độ như này, phải tốn bao lâu thì em mới đuổi kịp anh?” An Nhiên sờ sờ đầu của hắn, không nói chuyện, sợ hắn bị đả kích. Hứa Yến thở dài: “Em quá khó khăn ~” “Không cần phải gấp gáp, anh sẽ chờ em.” Hứa Yến kéo tay hắn qua hôn một cái: “Cảm ơn anh An ca ca, anh thật tốt.” An Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, Hứa Yến đột nhiên đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn. “Được rồi, phần lỗ tai hôm nay nên giao ra thôi.” Tươi cười của An Nhiên hơi ngừng lại, lập tức đứng lên, lại bị ôm ngang ngã ngồi lên đùi Hứa Yến. Nhìn thấy Hứa Yến tới gần, An Nhiên chống trán hắn đẩy ra: “Không được, anh chưa đồng ý qua.” Hứa Yến trừng đôi mắt ẩm ướt, đặc biệt giống một con chó đáng thương: “Vì sao?” An Nhiên mất tự nhiên dời tầm mắt: “Anh không quen người khác chạm vào lỗ tai anh.” Bị từ chối, Hứa Yến dùng chiêu mạnh nhất—- bán manh. “An ca ca~ em muốn mút~” An Nhiên không dao động: “Không được.” “Cho em mút một lần thôi~” An Nhiên nhìn hắn một cái, sắc mặt không thay đổi nói: “Cũng có thể, nhưng có điều kiện.” Tinh thần Hứa Yến rung lên: “Điều kiện gì?” “Nói cho anh bí mật đôi mắt của em.” Sau khi nói xong An Nhiên hơi hồi hộp, lúc trước suy đoán cũng chỉ là suy đoán, lỡ như Hứa Yến biết mình là người nhà họ Lãnh, hắn hỏi như vậy chẳng khác nào chọc thủng tầng cửa sổ giấy này, quan hệ giữa bọn họ không thể không đối mặt với ân oán của đời trước được. “Hả? Cái này sao, có thể.” Hứa Yến dùng ngữ khí rất tùy ý nói ra bí mật đôi mắt của mình, từ khi nào bắt đầu, có thay đổi gì, hiện giờ là tình huống gì cũng nói ra hết. An Nhiên nhìn vẻ mặt hắn, nhẹ nhàng thở ra. Còn tốt, hiện giờ cửa sổ giấy kia còn cứng hơn là thủy tinh chống đạn, tạm thời không chọc thủng được. Nói được thì làm được, An Nhiên chủ động biến ra lỗ tai. Hứa Yến: “…..!!!” Hôm nay thật sung sướng! Được thưởng thức dung mạo xinh đẹp tuyệt thế của vợ gần như vậy. Không thể nhịn được nữa, Hứa Yến nhào tới đè người xuống. Hôm nay, Hứa Yến tan tầm trở về, xem xét tủ lạnh thấy khoai tây đã hết rồi. Hắn đi kho hàng lấy, vừa khéo hôm nay đã hết mất rồi, đợt tiếp theo thì ngày mai mới có thể đưa tới đây. Nghĩ tới dáng vẻ sáng nay thức dậy An Nhiên mềm mại nói muốn ăn khoai tây, tim Hứa Yến liền mềm ra. An Nhiên cũng đã làm nũng, sao có thể không thỏa mãn hắn chứ? Trời biết đây là cái gì mà người yêu trong mắt hóa tây thi, trên thực tế An Nhiên chỉ là sau khi ngủ dậy cảm thấy hơi đói, thuận miệng nói ra muốn ăn khoai tây mà thôi. Dù sao Hứa Yến đã xác định An Nhiên làm nũng muốn ăn khoai tây, phải cần làm khoai tây mới được. Trong căn cứ không có, vậy chỉ có thể ra ngoài xem sao.
Lúc này An Nhiên còn bận, hắn tự mình từ con đường an toàn đi lên mặt đất. Bên cạnh quân khu được bảo vệ rất tốt, trên đường hầu như chỉ có quân đội, tuy rằng hoang vu, nhưng thực an toàn. Hắn tìm thấy một cửa hàng không người, những cửa hàng này ngoại trừ không có người phục vụ, nhưng quá trình cung cấp hàng hóa đều do hệ thống trí năng quản lý, sẽ tự động bổ sung hàng hóa. Nhưng hiện giờ đang chiến tranh, có ít cửa hàng xảy ra vấn đề cung cấp, có thật nhiều cửa hàng bán hết rồi nhưng không có bổ sung hàng hóa. Dạo qua một vòng, cuối cùng ở một cửa hàng rau dưa không người bên cạnh quân khu mua được khoai tây. “Thật là không dễ dàng.” Hắn mang theo khoai tây đi ra, còn chưa đi xa, chỗ ngoặt xuất hiện một chiếc xe huyền phù, một người từ trên xe đi xuống. Ánh mắt đầu tiên của Hứa Yến nhìn thấy giày màu đen và vạt áo màu đen của đối phương, khi người đứng ở trước mặt hắn, hắn kinh ngạc mà mở to hai mắt. “Giáo chủ?!” An Tức cười khanh khách vẫy tay với hắn: “Lại gặp mặt.” Hứa Yến còn nhớ rõ lúc trước An Nhiên cùng đấu súng với hắn, trong lòng hơi cảnh giác: “Sao ngài lại ở chỗ này?” An Tức tùy ý dựa vào xe: “Bọn nhỏ đã tới nơi an toàn, tôi liền rảnh rỗi.” Nghĩ tới những đứa trẻ kia, lòng cảnh giác của Hứa Yến hơi giảm xuống. Có thể được bọn nhỏ hoàn toàn tin tưởng, có thể dưới tình huống như vậy còn kiên nhẫn giúp bọn họ mặc quần áo, hẳn là không phải người xấu. An Tức nhìn lướt qua vẻ mặt của hắn: “Lên xe đi, tôi tiễn cậu một đoạn đường.” Hứa Yến vốn định nói không cần, khi nghĩ tới An Nhiên hắn vẫn đi qua. An Tức vừa mới khởi động xe liền nghe Hứa Yến ở bên cạnh nói về An Nhiên. “Tôi không biết anh và An Nhiên có hiểu lầm gì mà phải vung tay đánh nhau, nhưng anh là omega, An Nhiên là alpha, khẳng định hắn sẽ không nghiêm túc đánh với anh.” An Tức cười cười: “Cho nên?” Hứa Yến nhìn qua, vẻ mặt thực nghiêm túc: “Cho nên hắn khẳng định sẽ bị ức hiếp, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói, đừng động một cái liền đánh tới đánh lui, anh chính là linh mục, nên có trách nghiệm với công việc của mình có được không?” “Cậu thật thú vị.” An Tức ngẩn ra, phụt một tiếng bật cười: “Ai nói linh mục thì không thể đánh người? xóa bỏ đồ vật tà ác là chức trách của linh mục.” Thế mà nói tiểu Hương Hương hắn yêu nhất thành đồ vật tà ác, Hứa Yến không vui: “An Nhiên tà ác chỗ nào chứ?” Tôi thấy anh mới tà ác đấy. Nụ cười của An Tức nhạt xuống, nhìn về phía trước, chuyển đề tài: “Cậu thật thích hắn sao?” Hứa Yến không do dự, gật đầu: “Đúng vậy.” An Tức nhìn qua: “Cậu cảm thấy đôi tay dính đầy máu của mình xứng với hắn sao?” Đồng tử Hứa Yến co lại, mặt trầm xuống: “Lời này của ngài là có ý gì?” An Tức cười khanh khách mà nói tiếp: “Hắn là người được mọi người kính trọng, là tướng quân ở trên cao, cậu là bùn lầy ở trong cống, có tư cách đứng bên cạnh hắn sao?” Sắc mặt Hứa Yến thật xấu, mặc cho ai bị nói như vậy cũng không thể vui được. Hai mắt hắn hơi nheo lại, che giấu sắc bén trong đó, một lát sau tay nắm chắt dần dần buông ra, lạnh lùng mở miệng: “Giáo chủ đại nhân, lần này ngài nói cũng không phải là đang nói mình chứ?” Thấy nụ cười của An Tức ngưng lại, Hứa Yến biết mình đoán đúng rồi. Tên linh mục này thật kì quái, hắn luôn luôn nói một ít lời nói nửa thật nửa giả, nghe như là nói với người khác, kỳ thật khả năng là nói chính hắn. Hứa Yến chưa từng nói với hắn chuyện của mình, chỉ là khi mới gặp có nói một hai câu, trừ khi là thần tiên, ai có thể từ một hai câu nói mà biết được nhiều thông tin như vậy? “Cái gì mà đôi tay dính đầy máu tươi, cái gì mà cứu rỗi, cái gì mà bùn hôi dưới cống ngầm, nói không phải là đang nói ngài sao?” An Tức thực mau điều chỉnh vẻ mặt, thong dong mà cười: “Dựa vào cái gì thấy được?” Hứa Yến lười biếng hừ nhẹ: “Bởi vì tôi chính là ôm đùi vàng, tương lai đi con đường kim cương của nghệ thuật gia lớn.” An Tức hơi ngừng lại, vẻ mặt thiếu chút nữa vặn vẹo. “Được rồi, tôi xuống xe ở chỗ này….” Cùng người kỳ quái như vậy nói chuyện cũng không có gì tốt. Lời còn chưa nói xong, trước mặt đột nhiên quay cuồng, Hứa Yến che đầu lắc lắc, muốn hôn mê. “Anh làm cái gì?!” An Tức quay xe đi ngược chiều ra ngoài quân khu. “Là thuốc khiến cậu ngoan ngoãn nghe lời mà thôi, đừng lo lắng, An Nhiên mà cậu thích nhất sẽ nhanh gặp mặt với cậu thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]