Hứa Yến ngồi bên ngoài hành lang, đôi tay nắm vào nhau, vẻ mặt bất an. Hai giờ trước, An Nhiên té xỉu trong ngực hắn, may mắn có quân đội tuần tra đi qua, hắn giao Sân Ngôn cho bọn họ rồi đưa An Nhiên về quân khu. Quất Tử đã đi vào nửa giờ, cũng không biết thế nào. Nghe thấy một tiếng cạch, Hứa Yến nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi nhanh về phía Quất Tử. “An Nhiên thế nào?!” Ánh mắt Quất Tử trừng to, vẻ mặt một lời khoa nói hết, Hứa Yến sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Chẳng lẽ rất nghiêm trọng? Là vì trên đường tới tìm mình nên bị thương sao? Vì sao hắn lại đánh nhau với giáo chủ, bị thương như thế nào? Thật sự lo lắng không kìm nén được, hắn đẩy Quất Tử ra đi vào, lại bị Quất Tử lấy lại tinh thần tóm lấy. “Cậu lại đây.” Lúc này, Hứa Yến thật sự không muốn rời xa An Nhiên, nhưng Quất Tử là bác sĩ, bác sĩ nói hắn chỉ có thể nghe. Hai người đi tới một phòng y tế cùng tầng, Quất Tử không nói hai lời liền rút máu xét nghiệm cho Hứa Yến. Hứa Yến không hiểu: “Người bị thương không phải tôi, anh rút máu xét nghiệm cho tôi làm gì?” Động tác trên tay Quất Tử không ngừng, vừa xét nghiệm vừa giải thích: “Sau khi xét nghiệm máu cho cậu xong, tôi mới nói cho cậu biết được.” “Có ý gì?!” Thiết bị nơi này thực tiên tiến, kết quả mà Quất Tử muốn rất nhanh đã có, hắn tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới, cũng không khác mấy với xét nghiệm ở Hoa Đại, sau khi đối chiếu xong phát hiện một số gen đã thay đổi. Bởi vì Hứa Yến đang ở kì phân hoá, loại thay đổi này cũng coi là bình thường.
Không có bất cứ thứ gì khác thường cả, chỉ là một omega đang phân hoá bình thường, nếu không có gì khác thường, vậy thì cấp bậc gen của hắn rất cao, dựa vào phán đoán bình thường thì là tư chất tốt, khả năng học tập rất mau. Quất Tử rất đau đầu. Hứa Yến cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, lo lắng tới mức dậm chân: “Anh biết gì thì mau nói ra.” Quất Tử nhìn chằm chằm Hứa Yến: “Hắn không có vấn đề gì, mới vừa uống thuốc xong, phải nghỉ ngơi mấy tiếng, cậu đi qua với hắn đi, hắn sẽ dễ chịu một chút.” Không có việc gì thì tốt, Hứa Yến nhẹ nhàng thở ra, lại thấy tức giận, đợi nửa ngày liền chờ được một câu như vậy, vừa đi ra ngoài vừa hậm hực nói với Quất Tử: “Lần sau nói chuyện còn làm ra dáng vẻ như vậy, tôi kêu An Nhiên trừ lương của anh.” Quất Tử không hề để ý, chống cằm nói: “Trừ thì trừ đi, nhà tôi có rất nhiều tiền.” Đẩy cửa đi vào, An Nhiên còn chưa tỉnh, Hứa Yến sợ làm ồn hắn, liền ngồi vào trên ghế cạnh mép giường nhìn. Sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, hô hấp cũng đã vững hơn, Quất Tử nói hắn không sao, vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì. Vậy vì sao tự dưng lại té xỉu? An Nhiên cũng không mảnh mai như vậy. Trong lúc ngủ mơ người này lại nhăn mày, hình như ngủ không yên, Hứa Yến thả ra một ít tin tức tố, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, An Nhiên theo bản năng nắm chặt lấy ngón tay hắn. Hứa Yến sờ sờ mu bàn tay hắn, mỉm cười, khi ngủ so với khi tỉnh đáng yêu hơn nhiều. “Ngô…. Yến….” Tim Hứa Yến mềm nhũn, sao lại có gia hoả khiến người ta đau lòng vậy chứ. Hắn cúi đầu hôn lên tóc An Nhiên: “Em ở đây.” Trước mắt có đồ vật màu trắng gì đó hiện lên, miệng hơi ngứa, hắn cúi đầu nhìn lại, sững sờ tại chỗ. !!! Lỗ tai?! Đầu An Nhiên, trên đầu mọc ra tai mèo!!!
Hai cái tai mèo màu trắng lông xù, run run rẩy rẩy lay động trước sau. Thân thể Hứa Yến cứng ngắc thiếu chút nữa quên hô hấp, đợi hồi lâu, chớp mắt rất nhiều lần, nhưng lỗ tai mèo vẫn nằm ở nơi đó. Hắn thử vươn tay chạm vào, tai mèo run lên, hắn sợ hãi vội rụt tay lại. Là thật! Nóng! Thật mềm. Hắn cúi đầu nhìn An Nhiên, thấy hắn ngủ thật trầm, lại chạm vào vài cái, không được, muốn sờ! Nói như vậy buổi tối hôm đó không phải là ảo giác, hắn thật sự thấy được tai mèo, An Nhiên còn nói là Hương Hương, căn bản chính là hắn sao! Người bình thường sẽ mọc ra tai mèo sao? Vấn đề này mới vừa xuất hiện trong đầu, Hứa Yến liền lựa chọn từ bỏ, dù sao trên người An Nhiên nhiều bí mật như vậy, một chuyện này cũng không là gì. Nói tới đây, thật lâu rồi hắn không thấy Hương Hương. Một cảm giác nào đó bỗng xẹt qua đáy lòng, nhanh tới mức hắn không kịp nắm giữ. Chính là đang chơi vui vẻ, tai mèo vụt một cái biến mất, Hứa Yến sờ sờ đầu An Nhiên, lại tìm tìm trong tóc hắn. Không tìm được, có hơi mất mát. “A Yến?” An Nhiên vừa tỉnh lại liền nhìn thấy tên nào đó đang lộn xộn trên đầu mình. Hứa Yến cúi đầu vừa lúc đối diện tầm mắt An Nhiên, hắn thuận thế thò lại gần hôn một cái: “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào đau không?” Bị hỏi như vậy, An Nhiên nhẹ nhàng móc lấy ngón tay hắn: “Bụng đau.”
Hứa Yến cười, lời này thật giống với lời trẻ em nói, giống như hỏi bé con bị đau ở đâu, nhóc liền trả lời bụng đau. Bàn tay Hứa Yến liền tiến vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa trên bụng An Nhiên: “Như vậy có thoải mái hay không?” An Nhiên phủ lên tay hắn, ánh mắt chớp động, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, lại không biết nên hỏi từ đâu. Ánh mắt yêu chiều của Hứa Yến khiến hắn lại không muốn hỏi nhiều như vậy. “Còn chưa đủ.” “Vậy muốn làm như thế nào?” “Hôn anh.” Hứa Yến ngậm lấy môi hắn, nhỏ giọng cười: “Làm nũng như vậy là phạm quy, An Tiểu Cay.” Chờ người tỉnh táo một chút, Hứa Yến liếc mắt nhìn đỉnh đầu hắn, do dự mà hỏi: “An Nhiên, đầu anh….” Còn chưa hỏi xong, cửa phòng bị gõ, Quất Tử đi vào. An Nhiên nhìn về phía Hứa Yến: “Anh muốn ăn khoai tây nướng phô mai.” Không biết như thế nào, Hứa Yến cảm giác hơi kì quái, có thể bởi vì An Nhiên có bí mật nhỏ, cảm giác ánh mắt của Quất Tử che giấu cái gì. “Được.” Hứa Yến thuận theo đồng ý, trong tủ lạnh không còn khoai tây, hắn mở cửa đi ra ngoài. Quất Tử đưa báo cáo xét nghiệm cho An Nhiên. “Cũng giống như lần trước, hắn không phải dị nhân, cũng không có gen của người nhà họ Lãnh. Hắn lại mở một báo cáo khác ra: “Hài tử đã được hai tháng, nếu không phải đưa về kịp thời, chỉ sợ…..” Sẽ mất đi hài tử…. An Nhiên xoa xoa bụng nhỏ của mình, khó mà tin được nơi đó đang nuôi dưỡng tiểu bảo bối của hắn và Hứa Yến. “Tôi không biết…” Nếu biết có thai, hắn tuyệt đối sẽ không xung đột với An Tức. Ảo não qua đi là vô vàn sung sướng, hắn còn tưởng rằng đời này mình không có duyên với hài tử. “Điện hạ,” Quất Tử ngồi xuống mép giường: “Đứa nhỏ không dễ có được, nơi này qua nguy hiểm, nếu không chúng ta trở về dị nhân quốc đi, ít nhất là trước khi hài tử sinh ra….” An Nhiên lắc đầu từ chối: “An Tức đã xuất hiện, tôi không có khả năng mặc kệ hắn, trùng tộc cũng do dị nhân quốc dẫn ra, trừ khi Trùng tộc hoàn toàn bị diệt, nếu không tôi sẽ không về.” “Nhưng những thứ đó không phải do ngài mang tới đây, là An Tức hắn….” “Nếu tôi đã kế nhiệm hắn, thì phải có trách nhiệm giải quyết hậu quả.” Nghĩ tới sinh mệnh nhỏ trong bụng: “Hơn nữa tôi cũng không muốn tách khỏi A Yến.” Thấy khuyên không được, Quất Tử ngồi xuống trên đất, tự nằm xuống: “Được được, biết ngay ngài sẽ không nghe tôi.” An Nhiên nhìn phần báo cáo kia một lúc lâu: “ A Yến có phải là con của người đời sau của nhà họ Lãnh và con người hay không?”
Quất Tử bám vào mép giường nhìn giữa không trung: “ Có loại khả năng này, tuy rằng lúc trước A Bố điều tra kết quả cha mẹ hắn chỉ là người thường, nhưng không loại bỏ đó là nguỵ trang, thay đổi tin tức.” Nếu nói là hỗn huyết, danh sách tổ hợp gen sẽ sinh ra vô số loại khả năng, chỉ lấy mình gen của người nhà họ Lãnh đi so khả năng sẽ không chuẩn. Hơn hai mươi năm trước An Tức trốn khỏi đế quốc, con đường thông với hai nước lần đầu tiên được mở ra, Quất Tử tới nay chưa từng gặp qua ví dụ hỗn huyết, cũng không rõ lắm hỗn huyết sẽ di truyền đặc tính của hai người, hay là di truyền một loại. Nếu Hứa Yến là hỗn huyết và hắn chỉ di truyền đặc tính gen của con người, vậy bọn họ kiểm tra nhiều lần cũng vô dụng. Tuy rằng suy đoán như vậy, nhưng An Nhiên cũng biết loại khả năng này rất thấp. Năm đó An Tức giết toàn tộc nhà họ Lãnh, kết quả điều tra không người nào may mắn trốn thoát, sau đó An Tức chạy về hướng đế quốc. Dựa vào hành vi điên cuồng của hắn mà suy đoán, nếu người nhà họ Lãnh còn sống, tuyệt đối sẽ liều chết giết chết đối phương, sẽ không đi dứt khoát như vậy. An Nhiên có suy đoán qua, có lẽ không phải An Tức bỏ trốn, mà là đuổi theo người nhà họ Lãnh còn sống tới đế quốc. Nhưng suy đoán chỉ là suy đoán, tới bây giờ vẫn chưa có chứng cứ. Hắn tới đế quốc nhiều năm như vậy, tốn bao nhiêu công sức cũng không tìm thấy manh mối người nhà họ Lãnh, nhưng sau khi hắn từ bỏ tìm kiếm, vậy mà lại mang thai…. Người nhà họ An là một mạch của thần thú thượng cổ, huyết thống cao hơn những dị nhân khác, đặc biệt là dòng chính thuần huyết, kết hôn với người bình thường không chỉ không thể sinh con, cũng không thể giảm bớt các dấu hiệu của kỳ phối ngẫu, giống như con người cùng giới kết hôn, kết quả cũng giống nhau. Sức mạnh của người nhà họ An quá mạnh, trong thời gian dài mà tinh thần không nhận được an ủi sẽ bạo động thậm chí mất đi lí trí, nếu cứ để như vậy sẽ tự huỷ hoại mình hoặc là bị người khác giết chết. Mà người nhà họ Lãnh là một nhánh của thần thú khác với nhà họ An, trời sinh có sức mạnh khắc chế người nhà họ An, về mặt huyết thống thì hai nhà cùng cấp bậc, chỉ có hai nhà kết hợp mới có thể sinh ra đời sau. Đối với quân chủ thuần huyết mà nói, người nhà họ Lãnh là lựa chọn bạn lữ duy nhất, cũng là mấu chốt sống sót. Nhưng hiện tại, hắn lại có con với con người, là bởi vì những thuốc đó thay đổi bản chất của hắn, hay là vì Hứa Yến có quan hệ với người nhà họ Lãnh? “Muốn nói cho hắn không?” Quất Tử hỏi. An Nhiên từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, tự hỏi một lát sau đó lắc đâu: “Tạm thời không cần.” Không nói tới chuyện Hứa Yến còn chưa biết thân phận dị nhân của hắn, hiện tại trong mắt đối phương hắn vẫn là alpha, omega làm alpha mang thai không phải rất kỳ quái sao? Lỡ như hắn không chấp nhận được phải làm sao bây giờ? “Nhưng sớm muộn gì hắn cũng biết.” Thời gian mang thai của dị nhân không giống với con người, chưa tới năm tháng đã phải sinh, đến lúc đó không phải càng khó giải thích hơn sao? An Nhiên lộ vẻ chần chờ: “Tôi sẽ suy nghĩ thật tốt xem nên nói như thế nào.” Lúc Hứa Yến trở về Quất Tử đã đi rồi, An Nhiên đang dựa vào đầu giường làm việc.
Hắn nướng xong khoai tây đi qua, xoa xoa đầu An Nhiên: “Sinh bệnh thì phải nghỉ ngơi thật tốt, việc làm mãi cũng không xong.” An Nhiên nắm lấy tay hắn: “Nhưng chiến tranh cũng không vì anh bị bệnh mà tạm dừng.” Vợ có lòng trách nhiệm mạnh như vậy, thật là quá sốt ruột, Hứa Yến đưa muỗng cho hắn, ngồi xuống bên người hắn: “Anh ăn đi, em giúp anh.” Mấy ngày qua, mỗi ngày nhìn An Nhiên xử lý công việc, hắn cũng biết được một ít trình tự, báo cáo thông thường chỉ cần xác nhận là đúng rồi ký, thỉnh thoảng sẽ đọc cho An Nhiên nghe, An Nhiên nói như thế nào hắn sẽ làm như vậy. “Cách nhà em mười km bọn họ tìm được một sào huyệt của trùng tộc.” Hứa Yến nhìn thấy tin tức này liền thở dài: “Đi ra ngoài dọn tranh, kết quả tranh còn chưa dọn được còn khiến anh bị thương.” Hứa Yến dựa đầu vào vai An Nhiên cọ cọ: “Thực xin lỗi, An ca ca.” An Nhiên cho hắn một nụ hôn vị phô mai: “Biết sai rồi thì lần sau không được chạy lung tung.” “Tranh của ba ba chắc là bị sâu phá hư toàn bộ, em thật khổ sở, anh mau an ủi em.” Đáy mắt An Nhiên nổi lên một chút ý cười, đưa khoai tây nướng tới bên miệng hắn: “Ăn.” Hứa Yến hé miệng, a một tiếng cắn một miếng. Lột khoai tây, An Nhiên giống như tùy ý mở miệng: “A Yến, em có thích tiểu bảo bảo không?” Trong nháy mắt Hứa Yến liền nhớ tới đứa trẻ ghét bỏ hắn mặc quần áo không tốt, phụt một tiếng nở nụ cười: “Không chán ghét.” Ánh mắt An Nhiên lóe lóe, hơi do dự: “Vậy em thích bé trai hay bé gái?” Hứa Yến ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nở nụ cười xấu xa: “Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này, anh muốn sinh cho em sao?” Ngực An Nhiên nhảy bình bịch, ngón tay cuộn lên, đột nhiên không biết trả lời như thế nào, hắn còn chưa nghĩ ra phải giải thích như thế nào mới tốt. Hứa Yến nhìn vẻ mặt kinh sợ của hắn, liền ôm lấy người sờ sờ đầu, lại hôn hôn, cười thực vui vẻ: “Vẫn là thôi đi, bản thân em còn là một đứa trẻ, nếu như anh sinh bảo bảo ra rồi không cần bảo bảo là em đây thì phải làm sao, em khẳng định mỗi ngày sẽ lo lắng ngủ không yên.” Khi quyết định cùng An Nhiên ở bên nhau, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần không có em bé, cho dù thụ tinh nhân tạo cũng không cần. Con cái là trời cho, không phải là hàng hóa. Thân thể vốn đã mệt mỏi, lại còn xử lý một đống việc, An Nhiên chịu không được lại ngủ, Hứa Yến cũng không đi liền nằm bên cạnh cùng hắn ngủ. Nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn nửa giờ, Hứa Yến nhớ tới lúc trước hình như hôn một cái lỗ tai lông liền hiện ra, nếu không thì thử lại một lần nữa? Lặng lẽ thò lại gần hôn một cái, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vị trí kia. An Nhiên hình như hơi mẫn cảm ở vị trí này, đầu cọ cọ trong ngực hắn. Nhưng cọ tới mức tim Hứa Yến vô cùng thỏa mãn. Vợ gì đấy, thật sự là sinh vật đáng yêu nhất trên đời, không gì sánh nổi! A, không đúng, Hương Hương cũng đứng hàng đệ nhất. Vèo một cái, lỗ tai lông liền hiện ra. Ra rồi! Thật sự ra rồi!!! Ánh mắt Hứa Yến sáng lên, lập tức thò lại gần cọ cọ lỗ tai lông kia, vẻ mặt cười như một đứa ngốc. Vẫn là không đúng, vợ có lỗ tai lông là sinh vật đáng yêu nhất trên đời, còn đáng yêu hơn cả Hương Hương! Hai lỗ tai trắng bị cọ hoạt động qua lại, tay An Nhiên đột nhiên vỗ vào ngoài miệng hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, trong lúc ngủ mơ trên mặt hiện lên sự bị quấy rầy không kiên nhẫn. Được được được, em không động em không động. Chờ hô hấp của An Nhiên vững vàng, đồng ý không động Hứa Yến lại thổi về phía lỗ tai lông, thấy đám lông phía trên bị hắn thổi đong đưa, lỗ tai lông hơi động động, đáng thương mà nhảy lên, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hưng phấn kỳ quái. Hắn có thể chơi cả ngày với lỗ tai này. Tiếng đập cửa vang lên, cửa bị mở ra. Hứa Yến vừa nghe liền biết là tiếng bước chân của Quất Tử, nhanh chóng kéo chăn lên đỉnh đầu An Nhiên, giấu lỗ tai đi. Quả Quýt vừa đi tới liền thấy một màn như vậy, mặt lập tức đen, tức giận nhưng không thể không hạ giọng: “Hắn vốn dĩ đang sinh bệnh cậu còn che kín mít như vậy, mau kéo chăn xuống!” Một tay Hứa Yến nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu An Nhiên, không nhường nhịn: “Tôi có để lại khe hở, An Nhiên nói muốn ngửi tin tức tố của tôi đi vào giấc ngủ.” Quất Tử đi tới muốn kéo chăn xuống, Hứa Yến kiên quyết không cho, hai người đều sợ quấy rầy giấc ngủ của An Nhiên, ai cũng không dám dùng sức. Cuối cùng vẫn là Hứa Yến chiếm thế thượng phong. “Tôi phải kiểm tra cho hắn!” Hứa Yến kéo tay An Nhiên thò ra khỏi chăn: “Được, kiểm tra đi.” Quất Tử: “…..” Có Hứa Yến bên người, An Nhiên ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại Hứa Yến đang ngồi bên giường nhìn màn hình ảo, trên mặt có sự tập trung hiếm có. Uống thuốc, ngủ lâu lại có tin tức tố của Hứa Yến, An Nhiên đã tốt lên rất nhiều. “Anh dẫn em đi xem một thứ.” Thấy hắn muốn xuống giường, Hứa Yến rất hồi hộp: “Hiện giờ anh có thể xuống giường không? Vẫn để Quất Tử kiểm tra trước đã.” An Nhiên tùy tay bảo dừng: “Không có việc gì.” Hứa Yến không yên tâm, lấy áo khoác quân trang khoác lên cho hắn. An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Hứa Tiểu Hoa, hiện giờ ở Hoa Đô là mùa hè.” “Anh không mặc em không cho anh ra ngoài.” An Nhiên: “…..” Hai người đi tới sân bay ngầm, lập tức có sĩ quan tới đây chào hỏi An Nhiên. An Nhiên hỏi: “Đồ mang về để ở đâu?” Sĩ quan lập tức hiểu ý, dẫn bọn họ đi vào một chiến cơ. “Tất cả đồ vật đã bỏ vào kho tạm thời này, chỉ cần kiểm tra không có vấn đề gì sẽ chuyển vào trong kho chủ.”
Hứa Yến đi theo bên người, lúc có người khác ở đây hắn sẽ tương đối kiềm chế, cũng sẽ không tùy ý đáp lời An Nhiên. Hắn rốt cuộc muốn mình nhìn cái gì? Cái gọi là kho tạm thời là một phòng rất lớn được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt để chứa đồ, trong phòng lại phân thành rất nhiều phòng nhỏ. Bên trong đa phần đều là vật tư quân dụng, những vật tư này cần phải kiểm tra đo lường, đảm bảo an toàn không có vấn đề gì mới được đưa vào kho chính. Bọn họ đi vào một phòng chứa nhỏ ở trong đó, Hứa Yến nhìn phía trên để phòng số 10, trên màn hình bên cạnh thể hiện vật phẩm cá nhân của thiếu tướng. Sĩ quan mở cửa, làm động tác mời sau đó đứng chờ ở cửa. Hai người một trước một sau đi vào, Hứa Yến lập tức bị những khung tranh bên trong thu hút sự chú ý. Những bức tranh này hắn rất quen thuộc. “Tranh của ba ba vì sao….” An Nhiên đi tới trước một bức tranh trong đó: “Những bức tranh này đều rất đẹp nếu bị hư không phải rất đáng tiếc sao?” Hứa Yến đi tới bên người hắn, nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, vẻ mặt khó lường: “Thật sự rất đáng tiếc.” Lúc chúng nó có khả năng bị hủy hoại, hắn nghĩ dù thế nào cũng phải mang những bức tranh này đi, nhưng khi phát hiện mình bất lực, hắn lại có cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Không biết từ khi nào, những bức tranh này đã trở thành xiềng xích nặng nề. An Nhiên nhìn hắn một cái, chần chờ hỏi: “A Yến, cha mẹ của em đâu?” Không khí trong kho hàng không lưu thông, Hứa Yến nhìn một vòng rồi mang An Nhiên ra ngoài, trên đường hắn yên lặng thật lâu mới nói tới chuyện trong nhà. “Khi con nhỏ em phạm rất nhiều sai lầm nghiêm trọng, ba ba và cha đều rất tức giận, cấm em lại làm những chuyện tương tự.” Hứa Yến giễu cợt cười cười, đáy mắt tràn đầy hổi ức đau buồn: “Sau đó em cố gắng bồi thường, muốn biến thành dáng vẻ mà họ thích, cứ tưởng rằng chuyện kia cứ thế mà qua, lại không nghĩ tới không bao lâu hai ba ba liền rời đi, hơn nữa tới bây giờ cũng chưa hề trở về.” An Nhiên như suy tư cái gì: “Bọn họ vì sao phải rời đi?” Hắn điều tra qua, ba ba Hứa Tâm của Hứa Yến là một họa sĩ có chút danh tiếng ở địa phương, trong lúc học đại học đã nhận được rất nhiều giải thưởng và sự chú ý, thậm chí có rất nhiều họa sĩ nổi tiếng muốn nhận hắn làm học trò, nhưng hắn không hề có hứng thú, liền kết hôn sinh con từ rất sớm. Sau khi kết hôn tác phẩm càng ngày càng ít, dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người. Tám năm trước, hắn cùng chồng alpha doanh nhân thường xuyên đi các tinh cầu khác, để lại con trai độc nhất ở lại Hoa Đô đi học, nhờ hàng xóm là nhà họ Trương chăm sóc. Sau đó hắn hoàn toàn không có một bức tranh nào, cho tới bây giờ, chỉ có người trong ngành mới thỉnh thoảng nhắc tới thiên tài hội họa này. Nhưng nhìn vào số lượng tranh trong nhà Hứa Yến, không phải hắn vẽ càng ngày càng ít, mà là tất cả đều không công khai. Khó trách Hứa Yến cảm thấy mình bị vứt bỏ, rốt cuộc là làm chuyện buôn bán gì mà có thể bỏ lại con trai mình tám năm, trong lúc đó thậm chí không trở về một lần. An Nhiên nắm lấy bàn tay hắn, nhẹ giọng an ủi: “Không có cha mẹ nào không yêu thương con cái của mình, bọn họ nhất định là có lý do.” Hứa Yến cười cười: “Em biết không phải bọn họ tự dưng vứt bỏ em, nhưng cho dù là có lý do gì, cũng có thể nói với em mà, cứ để em ở nhà ngây ngốc chờ cũng không biết sao lại như vậy.” An Nhiên nhẹ giọng hỏi: “Ba ba kêu Hứa Tâm, vậy cha gọi là gì?” Những người khác hỏi thăm tình huống trong nhà Hứa Yến sẽ cảm thấy phản cảm, nhưng An Nhiên hỏi thăm làm hắn thấy vui vẻ. Có đôi khi đồng ý đi tìm hiểu cũng là một phương thức thể hiện của thích. Hai người ngồi trên ghế dài trong nhà ấm trồng hoa, dựa lưng vào cửa lớn, không có ai ở đây. “Hắn họ Thời, gọi là Thời Phong.” “Họ Thời?” Ánh mắt An Nhiên hơi lóe: “Vậy em theo họ ba ba sao?” “Đúng vậy.” Không biết Hứa Yến nghĩ tới cái gì, cười vài tiếng: “Cha em không phải người Hoa Đô, nghe nói hắn tới từ một tinh cầu rất lạc hậu, vì để em có thể học ở Hoa Đô, liền theo họ ba ba, đăng kí cũng là đăng kí ở chỗ ba ba, nên coi như cha em là ở rể?” An Nhiên gật đầu, những lời Hứa Yến nói giống với kết quả hắn điều tra, không biết đây có phải là sự thật không, hay là Hứa Yến không muốn nói cho hắn sự thật, hoặc là Hứa Yến cũng không biết bí mật trong đó. Bọn họ không có nhiều thời gian nhàn nhã, sau khi dạo qua một vòng, Hứa Yến đưa An Nhiên về nghỉ ngơi, hắn còn phải tới bộ tin tức làm việc. Trước khi ra cửa, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn An Nhiên. Khi An Nhiên tỉnh tai mèo sẽ không xuất hiện, nói cách khác đây có thể là do hắn khống chế. Hứa Yến muốn hỏi rõ ràng, chuyện tai mèo rốt cuộc là như thế nào, là do khoa học kĩ thuật phát triển hay là hắn sinh ra đã có, cũng không biết sao lại chần chờ. An Nhiên không nói với hắn chứng tỏ chuyện này hắn không thể biết, nếu như vậy, còn không bằng chờ An Nhiên chủ động nói với hắn. Thế nhưng có một vấn đề không thể không hỏi. “An Tiểu Cay, em có chuyện đã muốn hỏi anh từ rất lâu, Hương Hương đi đâu? Lần này em tới đây hoàn toàn không nhìn thấy nó, chẳng lẽ anh phái nó đi ra ngoài làm nhiệm vụ?” Hứa Yến vốn chỉ thuận miệng hỏi, Hương Hương ở chỗ An Nhiên hắn rất yên tâm. Nhưng không nghĩ tới thân thể An Nhiên lại cứng đờ, từ trước tới nay Hứa Yến không nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì trong mắt hắn lúc này lại thấy được một chút hoảng hốt. Chẳng lẽ Hương Hương xảy ra chuyện gì? Đây là phản ứng theo bản năng của Hứa Yến. Nhưng phản ứng qua đi, hắn nhìn vẻ mặt An Nhiên, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kì quặc. Không thể nào, chẳng lẽ Hương Hương là……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]