Nhìn An Nhiên lên xe huyền phù, còn mang theo Hương Hương yêu dấu, thậm chí liếc mắt một cái cũng không cho xem, tiểu nhân trong lòng Hứa Yến cắn khăn tay thiếu chút nữa khóc thành lệ nhân.
Tim của vợ quá độc ác, mình đi thì thôi còn mang theo cả con trai, vậy kêu hắn phải sống như thế nào.
Trở lại kí túc xá, Triệu Việt đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, hiếm thấy Kim Trạch giúp đỡ ở một bên, nghe được thanh âm mở cửa, hắn xị mắt nâng nâng cằm với Hứa Yến.
“Làm gì mà chậm như vậy, mau tới đây gọt khoai tây!”
Hứa Yên ôm một khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc ngồi bên cạnh bàn, mặt dán mặt bàn, như đi vào cõi thần tiên.
“Gia hỏa này!” Kim Trạch muốn xông tới, lại bị Triệu Việt gọi lại.
“Kim Trạch, đã rửa sạch đồ ăn chưa?”
Kim Trạch bất đắc dĩ lại quay trở về.
“Dựa vào cái gì mà tên kia không cần giúp đỡ?!” mà hắn một đại thiếu gia phải giúp đỡ rửa rau? A, ai dám ăn?
Triệu Việt ngó ra bên ngoài nhìn nhìn: “Có lẽ là mệt.”
Trên bàn cơm, Hứa Yến héo rũ.
Kim Trạch nhìn trái nhìn phải, không được tự nhiên mà ho một tiếng: “Tôi nói nè Hứa Yến, con mèo nhỏ của cậu đâu?”
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Hứa Yến thiếu chút nữa khóc ra.
“Bị ba ba nó mang đi.”
Kim Trạch, Triệu Việt: “….???” Mèo lớn trở về ngậm mèo nhỏ đi rồi?
Kim Trạch ngạo kiều hừ lạnh một tiếng: “Vừa khéo, sau này không cần phải ngồi cùng bàn cơm với sủng vật, không khí thật trong lành.”
Nói xong, một người uể oải, một người vội vàng an ủi, căn bản không ai để ý tới hắn, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-tra-toi-nhat-ve-ton-nghiem-alpha/1370931/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.