(1) Sáng sớm, bên ngoài cửa kính đều là sương mù dày đặc. Tề Ngọc tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy thiếu niên nằm sát bên mặt.
Dáng vẻ ngủ say của cậu hiền hòa hơn bình thường rất nhiều, môi khẽ nhếch, hơi thở nhẹ nhàng. Đây là ngày thứ năm Lạc Thư và hắn chung giường chung gối. Ban đầu có hơi không quen vì vừa mở mắt liền nhìn thấy một người nằm ngay bên cạnh, hiện tại cảm thấy cũng không tệ lắm. Dù sao cũng là một túi chườm nóng di động.
Cái túi này còn có thể tự mình đưa tới, mang đến cho hắn sự ấm áp dễ chịu. Mùa đông này cũng không khó trải qua như trong tưởng tượng. Cánh tay ôm eo hắn rất chặt, thiếu niên vô thức cọ đầu vào cổ của hắn, sau đó là tiếng lầm bầm ngáy ngủ. Tề Ngọc biết cậu sắp tỉnh. Quả nhiên, cánh tay trên eo chợt buông lỏng, chủ nhân của nó hình như đang hối hận vì sao bản thân lại không biết rụt rè chút nào. Nhưng chưa tới mấy giây, cậu lại ôm càng chặt hơn.
Thêm mấy giây nữa, khẽ nhắc nhở Tề Ngọc thức sớm hơn cậu. “Cậu có phản ứng với tớ.”
“Hiện tượng sinh lý bình thường.”
Tề Ngọc cũng không đẩy ra, rất hưởng thụ sự ấm áp mới vừa thức dậy đã nhận được này. “Nhưng mà tớ có phản ứng với cậu, không phải là hiện tượng sinh lý.”
Tề Ngọc đáp lại bằng giọng mũi, còn nói: “Ảo giác của cậu thôi, đều là hiện tượng sinh lý.”
Người trong ngực im lặng thật lâu, lại siết chặt tay hơn, cố ý đẩy tới phía trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-to-tinh-muoi-lan/3875774/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.