Lúc này Phó Ninh Dung mới nhận ra, đúng như hắn nói, Tạ Du thực sự không say.
Đôi mắt hắn tuy tràn đầy tức giận.
Nhưng trời quang mây tạnh, nào có chút bộ dáng nào của kẻ say?
Chỉ là lời nói của hắn giống như một cây đinh, đâm thẳng vào tim Phó Ninh Dung.
Nàng hiểu con người Tạ Du.
Nàng biết, một khi làm trái mệnh lệnh của hắn, hắn thật sự rất có khả năng làm ra loại chuyện này.
Nàng chỉ biết im lặng.
Nhìn vẻ mặt của nàng, Tạ Du biết nàng đã nhượng bộ. Mặc dù nàng làm như không quan tâm đến mọi chuyện, nhưng để khiến nàng nhượng bộ thật sự không phải dễ.
Hắn thu lại một chút sức lực, trêu đùa nàng như vỗ về mèo con: "Nàng thành thật chút, ta hứa là sẽ không làm gì nàng."
"Thật sự không làm gì sao?" Nghe xong lời này, Phó Ninh Dung mới khó khăn ngẩng đầu, giương mắt nhìn hắn.
"Nàng đây là không tin ta?"
Ánh mắt Tạ Du chứa đầy kinh ngạc, hắn nói không chạm vào nàng thì nàng mới chịu nhìn hắn? Hắn trong lòng nàng đã đồi bại đến mức này ư?
Tính chiếm hữu trong lòng lại càng dâng trào.
Để phòng nàng dùng thủ đoạn trốn tránh, Tạ Du chỉ có thể dùng kế hoãn binh để dây dưa với nàng.
Sau một lúc lâu.
Hắn nhướng mi, "Hôm nay ta sẽ không chạm vào nàng."
Câu này quả thực hơi mơ hồ.
Tạ Du càng không chịu nổi đôi mắt ướt át câu người của Phó Ninh Dung, nàng càng dùng đôi mắt này để truy vấn hắn: "Hôm nay không chạm vào, vậy ngày mai, sau này thì sao?"
Nàng rất muốn hỏi: Bây giờ chỉ nhất thời có cảm giác mới lạ, chơi chán rồi thì hãy buông tha ta, hai chúng ta trở lại như trước kia được không?
Nhưng nhận thấy ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Tạ Du, nàng chỉ có thể nhặt những lời quan trọng nhất nói ra.
Một câu hỏi rất nông cạn.
Thân phận nàng đặc thù, so với những nữ tử khác không giống nhau, dù bị làm nhục cũng không có cách nào nói ra mà chỉ biết cắn nuốt vào bụng.
Ai có thể tin được thế gia công tử của Phó gia lại là nữ tử? Ai có thể tin được Tiểu Phó đại nhân tuổi còn trẻ đã tung hoành ngang dọc trên quan trường, tiền đồ vô lượng lại có một danh tính khác?
Không nói đến chuyện công đạo.
Chỉ cần cho mọi người biết nàng cải trang thành nam tử lừa dối nhà vua thôi là đã có thể khiến toàn bộ Phó thị mất mạng.
Không phải nàng quan tâm đến vấn đề trinh tiết.
Chỉ là, nàng cho rằng nàng và Thái Tử ít nhiều gì cũng là bạn, vô luận như thế nào cũng không nên như thế này.
Nàng ngẩng cao đầu như chim khổng tước quý phái.
Phó Ninh Dung bình thường luôn lạnh lùng điềm đạm, chưa từng có ai nhìn thấy bộ dáng xộc xệch này của nàng, cả khuôn mặt ửng hồng bị đè ở dưới thân.
Tạ Du thật cảm thấy may mắn khi phát hiện ra thân phận của nàng.
Đã sớm không còn là một đứa trẻ nữa.
Phần lớn là do tác phong ổn trọng và cách xử sự xa cách của nàng, nếu đổi thành nơi khác, làm sao để có thể gần gũi và thân mật với nàng giống như bây giờ?
Cảm nhận ánh mắt của nam nhân đang gắt gao nhìn mình.
Cho dù ngàn không cam vạn không nguyện, nàng cũng phải đối mặt với vị Thái Tử điện hạ này, cố gắng giãy giụa: "Tạ Du, chúng ta một hai phải đi đến tình cảnh này sao?"
"Hửm?" Đôi mắt đen kịt của Thái Tử điện hạ xoay chuyển, vân đạm phong khinh cười mỉa, "Chắc Tiểu Phó đại nhân không muốn người khác biết vị quan của Phó gia là nữ tử đâu nhỉ?"
Đây rõ ràng là đang uy hiếp.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình huống càng trở nên tệ đi và khó giải quyết hơn.
Phó Ninh Dung im lặng.
Buộc phải im lặng.
Ngón tay hắn luồn vào tóc nàng, vén những sợi tóc lộn xộn trên trán nàng lên.
Ánh mắt Tạ Du có chút u ám khó nắm bắt, hắn nên lấp kín miệng nàng lại để không phải nghe những lời mà hắn không thích nghe.
Bàn tay to nắm lấy ngực nàng, xoa nắn quả thù du ở phía trên, ngón tay nhẹ nhàng ấn rồi từ từ vân vê theo vòng tròn, đầu vú trong tay nam nhân nahnh chóng dựng đứng.
Phó Ninh Dung đâu chịu nổi loại kích thích đó, nàng hoàn toàn trống rỗng trong vấn đề này, nàng thậm chí còn chưa có đụng đến bộ phận này của mình bao giờ.
Cơ thể nàng co rụt lại, phản xạ có điều kiện muốn thoát ra nhưng bất thành vì đã bị nam nhân này khóa chặt.
Hắn véo ngực nàng thật mạnh, không cho một chút cơ hội để trốn thoát.
Hắn có thể uy hiếp, cũng có thể trấn an, nhưng không muốn nàng lẩn tránh hắn, Tạ Du đưa tay xoa đầu nàng: "Hôm nay ta đã tranh thủ cho nàng vị trí thứ trưởng Hình Bộ, là tứ phẩm. Nàng còn muốn được thăng quan không?"
Y phục rơi lả tả.
Sợi dây ngọc bích bên hông lơ đãng rủ xuống, từng cái từng cái một, cảm giác mát lạnh bao phủ lên da thịt trần trụi khiến nàng run rẩy.
Nghe hai chữ "thăng quan", Phó Ninh Dung lúc này mới phấn chấn lên một chút, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong: "Ngươi muốn thăng quan cho ta?"
"Ừ." Tạ Du nhướng mày.
"Thật sự muốn thăng quan cho ta sao? Thứ trưởng Hình Bộ? Là tứ phẩm?"
"Ta lừa nàng làm gì?" Hắn đột nhiên nhìn nàng, lúc này trên mặt nàng mới có vài phần thuận theo.
"Tạ Du ngươi không được nói nhảm đâu đấy."
Hai tay hắn ôm mặt Phó Ninh Dung.
Tạ Du đẩy môi nàng ra, vơ vét nước bọt trong miệng nàng, cảm nhận được sự đáp lại dè dặt của nàng, hắn hôn càng dữ dội hơn, cướp đoạt toàn bộ đường lui, không chừa một khe hở nào.
Nụ hôn của hắn cũng giống như con người hắn.
Một khi được nàng đáp lại dù chỉ là một chút, hắn giống như ngọn lửa cuồng nộ, thiêu đốt nàng cháy rụi đến không còn một mảnh giáp.
---
Bà nữ chính từ khi biết Thái Tử đã phát hiện ra thân phận của mình thì nói chuyện ngang phè phè, vô phép vô tắc, không dùng kính ngữ gì hết luôn =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]