Chiếc áo trong đang mặc trên người là lấy từ ngăn tủ của Phó Ninh Dung.
Tuy hơi nhỏ nhưng từ trong ra ngoài đều là hương thơm của nàng, hắn không ghét bỏ mà ngược lại rất thích.
Ngửi được mùi phấn son rẻ tiền ám trên người nàng, Tạ Du không khỏi nhíu mày: "Mùi gì trên người nàng thế kia? Có nha hoàn tự dâng thân cho nàng?"
Không gật đầu cũng không phủ nhận.
Khoảng cách từ cửa đến phòng trong không quá xa, Tạ Du không có khả năng không nghe thấy, hắn hỏi câu này, tám phần là muốn nói mấy lời không tốt lành gì.
Như nàng đoán.
Giây tiếp theo, giọng nói Tạ Du mang theo điểm lười biếng chuẩn xác đánh vào tai nàng: "Tại sao không nói với ả ta là đã có người làm ấm giường cho nàng rồi?"
Phó Ninh Dung: "..."
Đôi mắt nàng tròn xoe, mày nhăn lại nhìn rất đáng yêu, "phụt" một tiếng, Tạ Du bị vẻ mặt của nàng làm cho bật cười.
Thái Tử điện hạ được ăn no, tắm rửa xong thỏa mãn nằm trên giường, tâm tình có vẻ rất tốt, khi được hỏi đến cũng không còn ra vẻ thần bí như trước nữa, chỉ là lời nói của hắn vẫn khiến cho người khác không nắm bắt được.
Phó Ninh Dung quay đầu nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn thẳng Tạ Du.
Nàng nói?
Nàng thì có thể nói gì đây?
Tất nhiên là nàng không muốn.
Nàng ở bên cạnh Tạ Du với thân phận là bạn nhiều năm như vậy, lâu dần nàng cũng đã quen và thích ứng với thân phận này, nàng không muốn thay đổi.
Để ý đến tâm trạng của Tạ Du, Phó Ninh Dung nghĩ ra một vài lời an toàn, nói bóng gió: "Rồi sau này ngươi sẽ có người mà mình thực sự yêu thương. Đến lúc đó, ngươi nhất định sẽ hối hận vì việc làm của mình bây giờ."
"Được rồi được rồi, nàng muốn nói gì?"
Ngừng một chút, Phó Ninh Dung vẫn nói ra: "Nam nhân có chút ham muốn là chuyện bình thường, chúng ta là đồng môn nhiều năm như vậy, ngươi muốn chơi đùa thì cũng nên tìm người khác đi chứ."
Phó Ninh Dung luôn là người thông minh, đây là lần đầu tiên Tạ Du cảm thấy nàng rất...Ngốc?
Vì yêu nên mới có ham muốn.
Chẳng lẽ trong lòng nàng hắn là kẻ bừa bãi như vậy, ai hắn cũng có thể lên giường?
"Bây giờ nàng lại nói như vậy là có ý gì? Không phải trước đây nàng còn chê ta không biết gì về nữ nhân sao?" Tạ Du ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo một tia cảm xúc hỗn tạp mà trước đây Phó Ninh Dung chưa từng thấy, "Ta sẽ không tìm người khác."
Ngoài miệng thì nói như vậy...
Nhưng Phó Ninh Dung không quan tâm, Tạ Du tìm ai cũng không liên quan gì đến nàng, chỉ cần hắn không đụng đến nàng là được.
"Miên man suy nghĩ cái gì? Không có khả năng!"
Tạ Du không quan tâm đến mùi son phấn lây dính trên người nàng, hắn duỗi cánh tay dài ra trực tiếp ôm lấy nàng, hôn lên khóe miệng nàng: "Nếu ta chạm vào một ai khác mà người đó không phải nàng, ta sẽ khinh thường chính mình. Đến lúc đó, cho dù nàng có tự tìm đến thì ta cũng sẽ không còn mặt mũi nào để gặp nàng nữa."
Phải không?
Như vậy càng tốt.
Trên môi đột nhiên đau nhói, nhận thấy Phó Ninh Dung không chuyên tâm, Tạ Du càng cắn mạnh hơn, để lại trên môi nàng một vết cắn rõ ràng.
"Đang nghĩ gì đó?"
"Không có gì."
"Đừng để ta làm tất cả mọi thứ vì nàng, nhưng cuối cùng nàng lại vứt bỏ ta để đi tìm Tạ Lẫm!"
Phó Ninh Dung im lặng.
Tạ Du cứ khăng khăng muốn nàng cho mình một lời hứa hẹn, dính lấy cho đến khi nàng gật đầu đồng ý mới để nàng đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong thì cũng đã muộn.
Lúc nàng trở lại phòng trong, Tạ Du đã cuộn mình trong chiếc chăn bông ngủ say.
Rất ít khi thấy hắn ngủ sâu như vậy.
Sự kiêu ngạo và độc đoán thường ngày biến mất, Tạ Du khi ngủ rất khác với ngày thường, dường như rất yên tĩnh.
Có thứ gì đó chọc vào lòng Phó Ninh Dung khiến nàng cảm thấy hắn thật ra cũng không đến nỗi như nàng tưởng tượng.
Cảm giác khi ở bên hắn hình như cũng...Không tệ.
Tất nhiên là với điều kiện hắn không sắc dục huân tâm*, làm đủ loại chuyện không ra gì với nàng.
(*)Gốc: 色欲熏心 - tâm trí luôn bị cuốn theo những chuyện hoan ái giữa nam và nữ.
Diện mạo của hắn vẫn luôn rất anh tuấn.
Trông thật đoan chính.
Phó Ninh Dung cúi người nhìn hắn, sau đó nghiêng đầu đếm lông mi, hiếm thấy người có lông mi dài và rậm như vậy, giống như một chiếc quạt xếp, tựa hồ có thể quạt ra gió.
Nàng chuyên tâm đếm.
Đột nhiên, chủ nhân của chiếc "quạt xếp" bất ngờ mở to mắt khiến nàng trở tay không kịp.
Tạ Du nhích lại gần nàng từng chút một, càng ngày càng gần, gần đến mức trong đồng tử chỉ phản chiếu bóng dáng của Phó Ninh Dung.
Mặc dù nàng không có làm cái gì, nhưng cảm giác bị bắt tại trận cũng chẳng dễ chịu.
Đầu óc Phó Ninh Dung bỗng trở nên trống rỗng, Tạ Du nói gì nàng cũng không nghe lọt tai.
Tại sao nàng lại bối rối như vậy chứ?
Nàng đối với Tạ Du không hề có một chút tình cảm nam nữ nào.
Nhưng tại sao? Nàng nghe rõ tiếng tim đập "thình thịch" vang lên không ngừng trong lồng ngực.
------------
Tạ Du: Ta chính là lấy sắc dụ người hê hê hê~
-
Tác giả: Tìm hiểu một chút về tình tiết của tác phẩm nhé!
Hai người trước đây dù sao cũng là bạn học hơn mười năm, sự chuyển tiếp giữa tình bạn sang tình yêu khó tránh khỏi phải mất một khoảng thời gian.
Có người năng lực tiếp thu không quá tốt, ví dụ: Phó Ninh Dung.
Có lẽ nàng thích vùng an toàn hơn, trước tiên lập kế hoạch cho mình (che giấu thân phận, chờ ấu đệ trưởng thành, lật lại bản án cho Ninh phụ, sau đó công thành lui thân.) Bởi vì phải rời đi cho nên vạn bất đắc dĩ nàng không thể thay đổi tình cảm ngay được.
Nhưng cũng có người năng lực tiếp thu lại rất mạnh, ví dụ: Tạ Du.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]