Chương trước
Chương sau
 

---

Phó Ninh Dung chưa từng nghĩ rằng những chiếc bánh ngọt được làm trong căn bếp nhỏ của viện nàng lại hữu ích đến vậy, không những dỗ được Phó Phù mới năm tuổi, mà ngay cả Phó Dao đang ở tuổi ngọc bích* cũng được trấn an.

(*)Cái gì có sắc xanh đều được gọi là ngọc bích, ý chỉ Phó Dao đang ở độ tuổi xuân.

Nói xong lời này, Phó Dao thực sự ngừng khóc, khóe mắt còn vương lệ, nhưng lại duỗi ngón tay ra muốn nàng phải móc tay giữ lời.

Phó Ninh Dung không lay chuyển được. Tránh cho Phó Dao khóc thêm lần nữa, nàng đành phải chiều theo nàng ấy.

-

Màn đêm buông xuống

Phó Dao đến viện của Phó Ninh Dung, nàng tự mình bước vào phòng của ca ca, để các nha hoàn đợi ở bên ngoài.

Những chiếc bánh dừa được làm từ sữa bò thượng hạng đặt trong chiếc đĩa ngọc, mùi sữa béo ngậy tỏa ra thơm phức, một bầu không khí ngọt ngào.

Đĩa bánh được đặt giữa bàn.

Phó Ninh Dung ngồi hướng bên ngoài, Phó Dao ngồi đối diện với nàng, miệng nhỏ bận rộn ăn bánh ngọt.

Phó Dao là đích nữ của Nhị thúc, cũng là nữ hài đầu tiên trong Phó gia.

Tiểu thư khuê các, tri thư đạt lễ*, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều rất tinh thông.

(*)知书达礼: Học rộng, cư xử đúng lễ nghi

Các trưởng bối đều cho rằng nàng là một nữ tử thành thục và chững chạc, nhưng chỉ khi ở bên cạnh ca ca của nàng, nàng mới có thể là một đứa trẻ rất nhanh đã được vỗ về bằng những miếng bánh ngọt.



Thiếu nữ mười sáu đang ở độ tuổi xuân xanh, mềm mại ướt át, e ấp như hoa lệ.

Nàng đã thay bộ lễ phục trước đó, mặc một kiện váy màu xanh ngọc lục bảo, tà váy dài với những bông hoa rải rác điểm lên phần cỏ xanh mù sương, trên vai còn có một chiếc khăn choàng bằng lụa mỏng, dáng người cao gầy, lộ ra dáng điệu của một thục nữ.

Phấn thoa đều trên mặt, đôi môi nhỏ nhắn điểm lên một chút son dưỡng, nàng thật ra đã cố ý ăn mặc chải chuốt thật cẩn thận rồi mới tới đây.

Phó Ninh Dung tay cầm một tập sách, tất cả sự chú ý đều tập trung lên đó.

"Ca ca." Thanh âm mềm mại của nữ nhân làm gián đoạn suy nghĩ của nàng, một khối bánh ngọt được đưa tới bên miệng, "Ca, huynh có muốn ăn một miếng không?"

Bàn tay cầm bánh đang vươn lên giữa không trung.hoalantichmich

Phó Ninh Dung tránh né theo bản năng, lại nhìn thấy một dấu vết thất vọng trên khuôn mặt Phó Dao.

"Thứ lỗi." Phó Ninh Dung không quen thân mật như vậy với người khác, nàng giải thích: "Muội ăn đi, ta không thích loại bánh này."

Đúng rồi.

Tạ Du rất thích loại bánh này, mỗi lần ăn hắn đều nhét cho nàng phần thừa.

Phó Dao không biết chuyện này, nàng cho rằng Phó Ninh Dung đang tức giận vì bị quấy rầy việc đọc, vì thế càng thêm lấy lòng kêu vài tiếng "ca ca".

Phó Ninh Dung rất ít khi ở phủ, đối với loại quan hệ thân tình như thế này nàng vẫn không biết nên cư xử như thế nào cho thích đáng, nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của đường muội, nàng không còn cách nào khác đành cầm lấy khối bánh, nhai nuốt.

Phó Dao lúc này mới lộ ra nụ cười chân thật.

Một lát sau, bánh ngọt trên đĩa vơi đi không ít.

Phó Dao lấy khăn tay che miệng, lau sạch vụn bánh trên môi, nàng không biết lấy từ đâu ra một món đồ rồi đưa cho Phó Ninh Dung.

Chất liệu màu xanh xám, bên trên có một khóm hoa nở rực được thêu bằng chỉ vàng cùng với cỏ năm lá màu xanh kết thành chùm nhỏ, bên dưới là đôi vịt uyên ương đang chơi đùa dưới nước.

Những chỗ trống khác dùng chỉ bạc thêu hoa nhỏ màu trắng như ngọc trai, cũng có năm cánh hoa, đường thêu tinh xảo như thể hoa thật nở trên sa tanh.



Là một cái hà bao(túi tiền).

Hai má Phó Dao ửng đỏ, áo choàng màu xanh lục bảo bị nàng nắm chặt làm nhăn nhúm, suy nghĩ hồi lâu mới cất lời: "Muội làm chiếc túi này theo kiểu dáng đang lưu hành ở kinh thành. Mấy ngày trước huynh bị thương nằm trên giường, muội chưa có cơ hội để tặng, vừa khéo hôm nay huynh được thăng quan, vết thương cũng đỡ dần, xem như là song hỷ lâm môn, muội đặc biệt mang chiếc túi này đến tặng huynh."

"Có thể muội làm chưa được đẹp, nhưng mong huynh hãy nhận lấy, đây coi như là một phần tâm ý của A Dao."

Phó Ninh Dung không biết Phó Dao vô tình hay cố ý.

Có lẽ Phó Dao còn nhỏ, nàng ấy không hiểu ý nghĩa của việc này.

Nhưng nàng liếc mắt một cái là đã nhận ra —— đôi vịt uyên ương được thêu ở mặt trên.

Uyên ương tượng trưng cho sự kết đôi, loại túi này thường được nữ tử  tặng cho nam tử mình quý mến.

Nàng không thể lấy nó.

Phó Ninh Dung cau mày, lịch sự từ chối, "Ta có rất nhiều túi, hơn nữa, ngày thường ta làm việc trong triều, cơ bản là không cần dùng đến mấy thứ này."

"Nhưng trước giờ ca ca vẫn luôn chăm sóc cho A Dao , A Dao không biết báo đáp thế nào, đây chỉ là tấm lòng nhỏ..."

"Không sao, ta và muội là người một nhà, chăm sóc cho muội là việc nên làm."

"...Ca."

Đúng lúc đó, đồ vậy bày trí trên bàn đột nhiên bị lật đổ, "lách cách" một tiếng, hình như có tiếng cửa sổ bị mở ra.

Phó Ninh Dung cúi xuống định nhặt những thứ rơi trên mặt đất.

Một giọng nam đột ngột vang lên vào lúc này, nàng nghe xong liền cảm thấy ấn đường của mình giật lên bần bật.

Nam nhân vẫn tâm cao khí ngạo như mọi khi, giọng nói có chút kiêu căng cùng ngả ngớn: "Xem kìa, quan hệ huynh muội các ngươi thật tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.