Chương trước
Chương sau
Edit: Tịch Lan

---

Gần như ngay sau đó, Tạ Du liền kéo nút thắt bên hông, thả cự long ra ngoài.

Cây gậy màu hồng thò ra đập vào mông Phó Ninh Dung làm rung động đến tận tâm can nàng, cái miệng nhỏ chảy ra càng nhiều nước, nhiều đến nổi vệt nước thấm tràn ra tiết khố.

Thân gậy nẩy nẩy lên, phía trước quy đầu trơn bóng nhớp nháp, tất cả đều dính trên kiện váy của nàng.

Phó Ninh Dung bị thứ đồ đó chọc đến mức gần như không thở được, nàng giãy giụa cố gắng thoát ra.

"Muốn chạy? Nàng có thể chạy đi đâu?" Giọng nói có chút trầm thấp nhuốm màu dục vọng, nghe vào hết sức mê người.

Nụ hôn cháy bỏng che trời lấp đất rơi lên vành tai Phó Ninh Dung, ham muốn đang mãnh liệt trào dâng, nàng ngay cả trốn cũng không còn kịp nữa.

Bên tai là tiếng thở dốc nặng nề, bên dưới là cây gậy rực lửa của Tạ Du.

Vòng eo bị giam giữ, nàng cố gắng hết sức đẩy đẩy đôi tay đang ôm chặt lấy mình, nhưng lại chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể bị trói chặt bên cạnh nam nhân.

"Đừng nhúc nhích." Tạ Du gầm gừ, chịu đựng vô số cám dỗ mà nàng gây cho hắn.

Hương thơm tại hang động hòa quyện với cự vật cao hứng xuyên qua lớp y phục.

Dường như không ý thức được hành vi hiện tại của mình là không phù hợp, nàng nhích tới nhích lui tìm cách trốn thoát, nhưng kết quả lại cọ xát côn thịt, khiến côn thịt vốn đã dữ tợn lại càng thêm to lớn.

Cứng giống như một cây lõi sắt*.

(*)Từ này mình sử dụng 2 3 lần rồi nhưng quên giải thích, hán việt là "lạc thiết", đây là một loại dụng cụ tra tấn thời xưa, dùng lửa nung đỏ dụng cụ bằng sắt để tra tấn phạm nhân.

Tạ Du nhéo nhéo vòng eo thon thả của nàng, cả người bị nàng cọ đến run lên, cố gắng lắm mới từ trong kẽ răng nặn ra một câu hoàn chỉnh: "Lại cử động? Nếu động nữa ta nhét vào bây giờ!"

Lời nói của Tạ Du không thể nghi ngờ chính là một đòn giáng mạnh xuống đầu Phó Ninh Dung. Mỗi lần hắn dùng cách này để dọa nàng, nàng sẽ lập tức ngoan ngoãn.

Dứt lời, Phó Ninh Dung quả nhiên không còn vùng vẫy nữa.

Tạ Du hài lòng xoa đầu nàng.

Hắn tiếp tục duỗi thẳng eo, quy đầu chọc chọc vào bờ mông mềm mại, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.



Nàng sợ đến vậy sao?

Phó Ninh Dung đã tiếp xúc với thứ này nhiều lần, nàng tự nhiên biết rõ kích thước của Tạ Du.

Cắm vào?

Chắc nàng chết mất.

Nếu Tạ Du không làm bất cứ hành động nào khác, nàng có thể sẽ hợp tác với hắn không động đậy nữa. Nhưng Tạ Du chưa bao giờ là người thành thật.

Tay hắn tìm được nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể nàng.

Một bên dùng bụng ngón tay ma sát âm đế, đồng thời dùng cây gậy lớn mài lên khe hở phía sau qua lớp váy.

Tay bận rộn di chuyển, dương vật cũng không kém.

Hai bên phối hợp hành hạ nàng đến mức muốn chạy cũng không được, không tài nào chống lại nổi sự cứng rắn đó.

Đôi môi đỏ mọng bị nàng cắn đến trắng bệch, cố gắng chịu đựng nhưng những tiếng rên rỉ vẫn tràn ra khỏi cổ họng.

Hắn còn cố tình không cho Phó Ninh Dung lộn xộn.

Tác động quá lớn khiến nàng thoải mái đến phát khóc, nhưng nàng chỉ có thể đá đạp lung tung vào những nơi không chạm đến giới hạn của hắn, buộc lòng phải chịu sự tra tấn không thể chịu nổi này.

Ý loạn tình mê.

Nàng vừa sướng vừa kích thích, hé miệng thở hổn hển. Cơ thể kéo căng, toàn thân bất giác run lên.

Cổ áo Tạ Du bị nàng túm chặt làm nhăn nhúm, nàng cắn môi, hai mắt khép hờ, người trong ngực hắn như biến thành một vũng nước.

Biết rõ phản ứng của nàng là có ý nghĩa gì, Tạ Du lại còn xấu xa cố ý hỏi: "Làm sao vậy?"

"Khó chịu..."

Phó Ninh Dung thút thít, nước mắt tràn ra theo khóe mắt một đường trượt xuống, chìm vào trong làn váy đỏ thẫm, "Tạ Du, ta thật sự rất khó chịu."

"Không chịu nổi sao?"  Ánh mắt Tạ Du tối sầm lại, hiển nhiên đang chờ nàng thu vũ khí đầu hàng, "Vậy không làm nữa nhé?!"

Nói xong, Tạ Du thực sự dừng lại, rõ ràng lưu loát đến mức khó tin.



Trước đây dù nàng có nói như thế nào hắn cũng chưa từng chịu dừng, sao lần này hắn lại tốt bụng như vậy?

Phó Ninh Dung không biết làm sao.

Đây chắc chỉ là một ý tốt hiếm hoi của hắn.

Nhưng ngay sau khi Tạ Du dừng lại, sự trống rỗng vô tận dâng lên, hai chân vô thức cọ xát, nàng muốn hắn chạm vào nàng một lần nữa.

Chiếc lưỡi hồng nhuận liếm khóe môi, đôi môi vốn đã hồng hào càng trở nên đỏ sẫm.

Bụng nhỏ co rút.

Toàn thân run rẩy.

Hoalantichmich

Khóe miệng Tạ Du cong lên thành một nụ cười xấu xa.

Lúc này, bàn tay đang giả vờ không động đậy đột nhiên hung hăng đâm vào, dùng sức đẩy mạnh.

Phó Ninh Dung bật khóc, nước bọt không ngăn được chảy dài ra từ khóe môi. Bắp chân co quắp, trái tim không ngừng run lên.

Toàn thân tê liệt như không còn là của mình nữa, rốt cuộc không khống chế được thân thể đang run bần bật.

Tạ Du càng đâm mạnh hơn, ra sức móc vào từng lớp thịt nhỏ.

Tới rồi.

Cơ thể Phó Ninh Dung đột nhiên căng chặt, cả người như mất hết sức lực, rơi vào vòng tay của nam nhân như một chiếc lá rụng.

Vọng lại những tiếng rên rỉ.

Sự phấn khích kéo đến như bão táp, ngay sau đó, một dòng nước phun ra từ khe hở giữa hai cánh hoa.

Nước xuân ngọt ngào và trong veo.

Òm ọp phun ra không ngừng.

Trên làn váy đọng lại những vệt nước lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.